Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
"Dì ơi!" Viên Viên chạy nhảy đến bên giường bệnh, hai tay nhỏ bé bám vào thành giường nhìn chằm chằm vào mắt cá chân bị thương của Tần Vũ Kiều: "Dì đỡ hơn chưa? Còn đau không ạ?"
Con bé theo mẹ đến bệnh viện thăm dì xinh đẹp mấy lần, đã quen thân với cô rồi.
Tần Vũ Kiều chào hỏi Ôn Thiến, rồi lại trêu chọc Viên Viên: "Không đau nữa rồi, ngày mai có thể xuống đất nhảy múa được rồi."
"Vậy thì không được, cô vẫn nên dưỡng cho khỏi hẳn rồi hãy nhảy, tẩm bổ nhiều vào." Ôn Thiến đặt hộp sữa bột mạch nha và mấy quả chuối lên tủ, dặn dò một cách kiên nhẫn: "Nhất định đừng để lại bệnh sau này ảnh hưởng đến việc nhảy múa của cô, nếu không chúng tôi thật sự áy náy lắm."
"Tôi nói đùa với Viên Viên thôi." Tần Vũ Kiều mỉm cười với Ôn Thiến, để lộ lúm đồng tiền.
"Cô cũng có lúm đồng tiền à, Viên Viên nhà chúng tôi cũng có, thật là trùng hợp!" Hai lần đầu Ôn Thiến đến không để ý, lần này mới nhìn rõ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Kiều thanh tú, ngũ quan rất đẹp, đặc biệt là lúm đồng tiền dưới khóe miệng, cười một cái là lộ ra.
Tần Vũ Kiều thò đầu nhìn Viên Viên, cô bé đang cười toe toét, con bé biết dì muốn xem lúm đồng tiền của mình bèn cố gắng để lộ ra: "Vâng ạ, chúng ta thật có duyên."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, để lộ lúm đồng tiền ở vị trí gần giống nhau.
"Uống chút sữa bột mạch nha đi." Ôn Thiến xách phích nước pha cho cô một cốc sữa bột mạch nha, trong phòng bệnh lập tức tràn ngập hương thơm. Đoàn văn công gần đây bận tập luyện, chắc là không có nhiều thời gian chăm sóc cô.
"Chị Ôn Thiến, sau này chị đừng mang những thứ này đến nữa, chân tôi bị thương thế này không cần phải tẩm bổ như vậy đâu."
Sữa bột mạch nha phải đến năm tệ một hộp, đắt lắm.
Tần Vũ Kiều nói hai câu nhưng không từ chối được, Ôn Thiến nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng khi làm việc lại không cho phép từ chối, cuối cùng cô chỉ đành ngoan ngoãn ôm chiếc cốc men sứ uống.
Viên Viên chống cằm, nhìn dì xinh đẹp uống sữa bột mạch nha, nghiêm nghị nói: “Dì phải uống hết đấy nhé!”
“Cháu cũng uống chút đi.” Tần Vũ Kiều đưa cốc men sứ qua, đút tới bên miệng Viên Viên.
“Không, cháu không uống đâu.” Viên Viên xua tay lia lịa, người nhỏ xíu cứ thế lùi về sau: “Bố cháu nói, không được tranh đồ ăn của thương binh ạ.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn mẹ, Ôn Thiến hài lòng nhìn con gái gật đầu.
Viên Viên canh Tần Vũ Kiều uống hết sữa bột mạch nha, lại từ trong túi áo bông của mình bưng ra một nắm hạt dưa, vẻ mặt như dâng vật báu đưa đến trước mặt cô: “Dì ơi, ăn hạt dưa! Chú Cố nói, bây giờ thương binh đang thịnh hành ăn hạt dưa đấy ạ.”
“Sao cháu biết dì muốn ăn hạt dưa thế!” Mắt Tần Vũ Kiều sáng lên, cô đang lo không có hạt dưa để ăn, liền véo má Viên Viên. Cho hạt dưa vào miệng, hương vị cũng ngon như hạt dưa Hoàng Xuân Yến mua cho cô vậy!
...
Kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ, Triệu Tuyết Quyên cùng vài người chạy đến bệnh viện chăm sóc Tần Vũ Kiều, vừa hay gặp Ôn Thiến dẫn con gái về nhà, mọi người chào hỏi nhau rồi cùng vào phòng.
“Thế nào rồi? Chân đỡ hơn chưa?” Triệu Tuyết Quyên ngồi xuống cạnh giường, quan sát cô.
“Khá hơn nhiều rồi, buổi diễn của mọi người thế nào? Thuận lợi chứ?” Tần Vũ Kiều xòe tay ra chia hạt dưa cho các bạn cùng phòng, mọi người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả.
“Hôm nay buổi diễn rất thuận lợi, không gặp trục trặc gì, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
“Đoàn trưởng Tống rất hài lòng, Đoàn trưởng Lý xem xong cũng khen tiết mục của chúng ta hay.” Nói đến sự công nhận của lãnh đạo, ai nấy đều tự hào.
Con bé theo mẹ đến bệnh viện thăm dì xinh đẹp mấy lần, đã quen thân với cô rồi.
Tần Vũ Kiều chào hỏi Ôn Thiến, rồi lại trêu chọc Viên Viên: "Không đau nữa rồi, ngày mai có thể xuống đất nhảy múa được rồi."
"Vậy thì không được, cô vẫn nên dưỡng cho khỏi hẳn rồi hãy nhảy, tẩm bổ nhiều vào." Ôn Thiến đặt hộp sữa bột mạch nha và mấy quả chuối lên tủ, dặn dò một cách kiên nhẫn: "Nhất định đừng để lại bệnh sau này ảnh hưởng đến việc nhảy múa của cô, nếu không chúng tôi thật sự áy náy lắm."
"Tôi nói đùa với Viên Viên thôi." Tần Vũ Kiều mỉm cười với Ôn Thiến, để lộ lúm đồng tiền.
"Cô cũng có lúm đồng tiền à, Viên Viên nhà chúng tôi cũng có, thật là trùng hợp!" Hai lần đầu Ôn Thiến đến không để ý, lần này mới nhìn rõ. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Vũ Kiều thanh tú, ngũ quan rất đẹp, đặc biệt là lúm đồng tiền dưới khóe miệng, cười một cái là lộ ra.
Tần Vũ Kiều thò đầu nhìn Viên Viên, cô bé đang cười toe toét, con bé biết dì muốn xem lúm đồng tiền của mình bèn cố gắng để lộ ra: "Vâng ạ, chúng ta thật có duyên."
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, để lộ lúm đồng tiền ở vị trí gần giống nhau.
"Uống chút sữa bột mạch nha đi." Ôn Thiến xách phích nước pha cho cô một cốc sữa bột mạch nha, trong phòng bệnh lập tức tràn ngập hương thơm. Đoàn văn công gần đây bận tập luyện, chắc là không có nhiều thời gian chăm sóc cô.
"Chị Ôn Thiến, sau này chị đừng mang những thứ này đến nữa, chân tôi bị thương thế này không cần phải tẩm bổ như vậy đâu."
Sữa bột mạch nha phải đến năm tệ một hộp, đắt lắm.
Tần Vũ Kiều nói hai câu nhưng không từ chối được, Ôn Thiến nhìn thì có vẻ dịu dàng nhưng khi làm việc lại không cho phép từ chối, cuối cùng cô chỉ đành ngoan ngoãn ôm chiếc cốc men sứ uống.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Viên Viên chống cằm, nhìn dì xinh đẹp uống sữa bột mạch nha, nghiêm nghị nói: “Dì phải uống hết đấy nhé!”
“Cháu cũng uống chút đi.” Tần Vũ Kiều đưa cốc men sứ qua, đút tới bên miệng Viên Viên.
“Không, cháu không uống đâu.” Viên Viên xua tay lia lịa, người nhỏ xíu cứ thế lùi về sau: “Bố cháu nói, không được tranh đồ ăn của thương binh ạ.”
Nói xong ngẩng đầu nhìn mẹ, Ôn Thiến hài lòng nhìn con gái gật đầu.
Viên Viên canh Tần Vũ Kiều uống hết sữa bột mạch nha, lại từ trong túi áo bông của mình bưng ra một nắm hạt dưa, vẻ mặt như dâng vật báu đưa đến trước mặt cô: “Dì ơi, ăn hạt dưa! Chú Cố nói, bây giờ thương binh đang thịnh hành ăn hạt dưa đấy ạ.”
“Sao cháu biết dì muốn ăn hạt dưa thế!” Mắt Tần Vũ Kiều sáng lên, cô đang lo không có hạt dưa để ăn, liền véo má Viên Viên. Cho hạt dưa vào miệng, hương vị cũng ngon như hạt dưa Hoàng Xuân Yến mua cho cô vậy!
...
Kết thúc buổi biểu diễn văn nghệ, Triệu Tuyết Quyên cùng vài người chạy đến bệnh viện chăm sóc Tần Vũ Kiều, vừa hay gặp Ôn Thiến dẫn con gái về nhà, mọi người chào hỏi nhau rồi cùng vào phòng.
“Thế nào rồi? Chân đỡ hơn chưa?” Triệu Tuyết Quyên ngồi xuống cạnh giường, quan sát cô.
“Khá hơn nhiều rồi, buổi diễn của mọi người thế nào? Thuận lợi chứ?” Tần Vũ Kiều xòe tay ra chia hạt dưa cho các bạn cùng phòng, mọi người vừa ăn hạt dưa vừa trò chuyện rôm rả.
“Hôm nay buổi diễn rất thuận lợi, không gặp trục trặc gì, hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!”
“Đoàn trưởng Tống rất hài lòng, Đoàn trưởng Lý xem xong cũng khen tiết mục của chúng ta hay.” Nói đến sự công nhận của lãnh đạo, ai nấy đều tự hào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro