Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Bị ba người bạn cùng phòng nghi ngờ, Triệu Tuyết Quyên bèn gập sách lại, ngẩng cao đầu nói: “Biết bây giờ là thời đại nào không?”
“Thời đại hòa bình chứ còn gì nữa.”
“Tôi không hỏi cái đó!” Triệu Tuyết Quyên nghe mà sốt ruột: “Thời đại của tình yêu tự do, có nghe nói đến một từ chưa, lãng mạn ấy?”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, cô kéo dài giọng đọc, nửa Tây nửa ta khiến ba người còn lại bật cười ha hả.
“Bạn học Trần của cậu dạy à?” Tần Vũ Kiều vừa ngâm chân vừa hỏi, cơ thể thả lỏng.
“Đừng nhắc đến người đó với tôi nữa! Bực mình! Mấy người nói xem, trên đời này có người nào ngốc như vậy không? Tôi đang nói chuyện tiểu thuyết tình yêu với anh ta, nói cả buổi trời, các người đoán xem anh ta trả lời tôi một câu thế nào?”
“Thế nào?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Anh ta hỏi tôi đói bụng chưa?”
“Ha ha ha ha.”
“Bạn học Trần là đang quan tâm cậu đấy.”
“Đúng là người của đội hậu cần có khác, thực tế ghê, Quyên Nhi à, tiểu thuyết tình yêu của cậu có ăn được không?”
“Hừ!” Triệu Tuyết Quyên làm sao mà nghe lọt tai những lời này, trong lòng vẫn còn đang bực bội.
...
Đêm khuya, trong phòng ngủ tối om, thi thoảng lại vang lên tiếng thở đều đều của bạn cùng phòng đã chìm vào giấc ngủ. Bên tai Tần Vũ Kiều như vẫn còn văng vẳng hai chữ ‘lãng mạn’ và cuốn tiểu thuyết tình yêu của Hương Cảng mà Triệu Tuyết Quyên đã nhắc đến, khiến cô trằn trọc mãi không sao ngủ được.
Cô nhìn lên bàn, cuốn tiểu thuyết tình yêu vẫn nằm yên vị ở đó. Hít một hơi thật sâu, Tần Vũ Kiều rón rén xuống giường đi đến mép bàn, cẩn thận cầm lấy cuốn tiểu thuyết và chiếc đèn pin trong ngăn kéo rồi mới nằm lại lên giường.
Chăn được kéo kín mít đầu, ánh sáng le lói bên trong không còn chói mắt nữa, cũng không đánh thức bạn cùng phòng. Tần Vũ Kiều nhẹ nhàng lật từng trang sách, cố gắng không để phát ra tiếng động.
Tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, trong đêm tối lặng lẽ nuôi dưỡng tâm hồn thiếu nữ đang nảy nở những rung động đầu đời và khao khát mãnh liệt.
*
“Lãng mạn từng nghe chưa?” Cố Thiên Chuẩn nhận lấy cuốn sách mà Ngô Phong - vị giáo dục viên - ném cho: “Cậu nên đọc đi, trau dồi một chút cảm giác yêu đương, tôi sắp được lên chức bố rồi đấy, cậu cũng phải nhanh lên. Cuốn sách này khó kiếm lắm, đừng để ai phát hiện ra.”
Cố Thiên Chuẩn tiện tay nhận lấy, lật đến trang bìa xem thử, ồ, tiểu thuyết tình yêu. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thản nhiên đáp: “Sách quân sự thì tôi đọc rồi, còn thể loại này, thôi khỏi.”
Nói xong, anh đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn làm việc của Ngô Phong, xoay người bỏ đi.
“Này! Cậu đúng là khiến người khác phải lo lắng mà, thôi kệ cậu vậy.” Ngô Phong không muốn đôi co với anh, chỉ lên tiếng gọi với theo, không quên nhắc nhở: “Chiều nay nhớ đến xem lễ hội mừng xuân nhé, thủ trưởng cũng đến đấy.”
“Tôi biết rồi!”
Cố Thiên Chuẩn sải bước ra ngoài, chỉ nghe thấy phía sau Ngô Phong vẫn còn lẩm bẩm gì đó về việc đi xem ba lê.
Tiết xuân phân, vạn vật hồi sinh, quân khu Chiêu Thành cũng chào đón buổi diễn mừng xuân đã được mong đợi từ lâu.
Hai bên con đường gạch xanh rộng lớn trước hội trường lớn được dán những khẩu hiệu màu đỏ tươi, bên trái là "Hạ quyết tâm, không sợ hy sinh, bài trừ vạn khó, kiên quyết giành thắng lợi", bên phải là "Học tập đồng chí Lôi Phong".
Những khẩu hiệu đỏ tươi tung bay trong gió như những con sóng đỏ cuồn cuộn, bên dưới là những nhóm chiến sĩ áo lính xanh lục rảo bước tiến vào hội trường.
“Kiều Kiều, dặm lại phấn cho tôi với.” Triệu Tuyết Quyên đang mặc trang phục biểu diễn, là trang phục trong vở kịch "Nữ công nhân vắt sữa vui vẻ". Cô vừa tự trang điểm xong lại cảm thấy không ổn, nhưng lúc này không rảnh tay, tiết mục tiếp theo đến lượt họ rồi.
“Thời đại hòa bình chứ còn gì nữa.”
“Tôi không hỏi cái đó!” Triệu Tuyết Quyên nghe mà sốt ruột: “Thời đại của tình yêu tự do, có nghe nói đến một từ chưa, lãng mạn ấy?”
Chỉ vỏn vẹn bốn chữ, cô kéo dài giọng đọc, nửa Tây nửa ta khiến ba người còn lại bật cười ha hả.
“Bạn học Trần của cậu dạy à?” Tần Vũ Kiều vừa ngâm chân vừa hỏi, cơ thể thả lỏng.
“Đừng nhắc đến người đó với tôi nữa! Bực mình! Mấy người nói xem, trên đời này có người nào ngốc như vậy không? Tôi đang nói chuyện tiểu thuyết tình yêu với anh ta, nói cả buổi trời, các người đoán xem anh ta trả lời tôi một câu thế nào?”
“Thế nào?” Ba người đồng thanh hỏi.
“Anh ta hỏi tôi đói bụng chưa?”
“Ha ha ha ha.”
“Bạn học Trần là đang quan tâm cậu đấy.”
“Đúng là người của đội hậu cần có khác, thực tế ghê, Quyên Nhi à, tiểu thuyết tình yêu của cậu có ăn được không?”
“Hừ!” Triệu Tuyết Quyên làm sao mà nghe lọt tai những lời này, trong lòng vẫn còn đang bực bội.
...
Đêm khuya, trong phòng ngủ tối om, thi thoảng lại vang lên tiếng thở đều đều của bạn cùng phòng đã chìm vào giấc ngủ. Bên tai Tần Vũ Kiều như vẫn còn văng vẳng hai chữ ‘lãng mạn’ và cuốn tiểu thuyết tình yêu của Hương Cảng mà Triệu Tuyết Quyên đã nhắc đến, khiến cô trằn trọc mãi không sao ngủ được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn lên bàn, cuốn tiểu thuyết tình yêu vẫn nằm yên vị ở đó. Hít một hơi thật sâu, Tần Vũ Kiều rón rén xuống giường đi đến mép bàn, cẩn thận cầm lấy cuốn tiểu thuyết và chiếc đèn pin trong ngăn kéo rồi mới nằm lại lên giường.
Chăn được kéo kín mít đầu, ánh sáng le lói bên trong không còn chói mắt nữa, cũng không đánh thức bạn cùng phòng. Tần Vũ Kiều nhẹ nhàng lật từng trang sách, cố gắng không để phát ra tiếng động.
Tiểu thuyết tình yêu lãng mạn, trong đêm tối lặng lẽ nuôi dưỡng tâm hồn thiếu nữ đang nảy nở những rung động đầu đời và khao khát mãnh liệt.
*
“Lãng mạn từng nghe chưa?” Cố Thiên Chuẩn nhận lấy cuốn sách mà Ngô Phong - vị giáo dục viên - ném cho: “Cậu nên đọc đi, trau dồi một chút cảm giác yêu đương, tôi sắp được lên chức bố rồi đấy, cậu cũng phải nhanh lên. Cuốn sách này khó kiếm lắm, đừng để ai phát hiện ra.”
Cố Thiên Chuẩn tiện tay nhận lấy, lật đến trang bìa xem thử, ồ, tiểu thuyết tình yêu. Khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười mỉa mai, thản nhiên đáp: “Sách quân sự thì tôi đọc rồi, còn thể loại này, thôi khỏi.”
Nói xong, anh đặt cuốn tiểu thuyết lên bàn làm việc của Ngô Phong, xoay người bỏ đi.
“Này! Cậu đúng là khiến người khác phải lo lắng mà, thôi kệ cậu vậy.” Ngô Phong không muốn đôi co với anh, chỉ lên tiếng gọi với theo, không quên nhắc nhở: “Chiều nay nhớ đến xem lễ hội mừng xuân nhé, thủ trưởng cũng đến đấy.”
“Tôi biết rồi!”
Cố Thiên Chuẩn sải bước ra ngoài, chỉ nghe thấy phía sau Ngô Phong vẫn còn lẩm bẩm gì đó về việc đi xem ba lê.
Tiết xuân phân, vạn vật hồi sinh, quân khu Chiêu Thành cũng chào đón buổi diễn mừng xuân đã được mong đợi từ lâu.
Hai bên con đường gạch xanh rộng lớn trước hội trường lớn được dán những khẩu hiệu màu đỏ tươi, bên trái là "Hạ quyết tâm, không sợ hy sinh, bài trừ vạn khó, kiên quyết giành thắng lợi", bên phải là "Học tập đồng chí Lôi Phong".
Những khẩu hiệu đỏ tươi tung bay trong gió như những con sóng đỏ cuồn cuộn, bên dưới là những nhóm chiến sĩ áo lính xanh lục rảo bước tiến vào hội trường.
“Kiều Kiều, dặm lại phấn cho tôi với.” Triệu Tuyết Quyên đang mặc trang phục biểu diễn, là trang phục trong vở kịch "Nữ công nhân vắt sữa vui vẻ". Cô vừa tự trang điểm xong lại cảm thấy không ổn, nhưng lúc này không rảnh tay, tiết mục tiếp theo đến lượt họ rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro