Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
A
Thứ Lộ
2024-10-09 09:06:00
Trên sân khấu đang biểu diễn tiết mục hợp xướng "Tôi và Tổ quốc", giọng hát cao vút hùng hồn của các diễn viên đội ca kịch vang vọng trên hội trường, rồi lại lượn vòng vào hậu trường.
Trước gương trang điểm ở hậu trường, các thành viên của đoàn văn công đang trang điểm thay trang phục biểu diễn, bận rộn đến mức chân không chạm đất, tiếng người huyên náo.
Tiết mục múa của Tần Vũ Kiều diễn cuối cùng, lúc này cô đang mặc bộ đồ biểu diễn màu đỏ tươi, đang trang điểm thì nghe thấy lời của Triệu Tuyết Quyên liền lập tức bỏ việc của mình xuống dặm phấn cho cô.
“Thoa thêm chút son môi đi, bị cậu ăn hết rồi kìa. Ngọc Hương cũng thoa đi.”
Đoàn văn công là một trong số ít những đội được đặc cách sử dụng mỹ phẩm. Từ những năm sáu mươi, son môi, nước hoa và các loại mỹ phẩm khác không được bán nữa, chỉ những diễn viên điện ảnh mới có thể đăng ký mua. Hơn nữa bây giờ ra ngoài đường đâu có ai trang điểm đậm đà, sẽ bị coi là tư tưởng tư sản. Ngay cả các diễn viên của đoàn văn công cũng không sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, chỉ khi nào lên sân khấu biểu diễn mới trang điểm.
“Đừng có tô cho tôi đậm quá.” Triệu Tuyết Quyên mặc xong trang phục biểu diễn, chỉnh lại quần áo, đưa đầu lại gần để Tần Vũ Kiều tô son cho mình.
Trần Ngọc Hương lại thích, cô ấy thích môi đỏ: “Em tô đỏ chút cũng được, không sao đâu!”
“Cũng không được đỏ quá, làm lính mà tô son đỏ choét thế à? Cho khán giả dưới kia nhìn rõ là được rồi.”
Hoàng Xuân Yến từ trên sân khấu đi xuống, lớn tiếng gọi các diễn viên tiết mục tiếp theo chuẩn bị lên sân khấu, các diễn viên của vở kịch "Nữ công nhân vắt sữa vui vẻ" lập tức bỏ việc đang làm xuống đi ra ngoài, vội vã đến khu vực chờ.
“Múa thật tốt nhé!” Tần Vũ Kiều nói với mấy người, sau đó quay người đi giúp các diễn viên khác hóa trang.
*
Trong hội trường lớn được kê hàng trăm chiếc ghế dài, các chiến sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây đội mũ Giải phóng quân, ngồi thẳng lưng, chăm chú xem chương trình. Trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười chất phác mộc mạc, thỉnh thoảng lại vỗ tay nhiệt liệt.
Trên đường bên ngoài, vẫn còn một số quân nhân và gia quyến đến muộn.
Tay của Cố Thiên Chuẩn đã khỏi, cuối cùng cũng có thể mặc quân phục cho đàng hoàng. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp như cây bạch dương, nghiêm nghị. Đường nét khuôn mặt góc cạnh như được gọt giũa dưới chiếc mũ Giải phóng quân càng thêm sắc bén, tuấn tú.
Thế nhưng lúc này bên cạnh anh có một "chú chim sẻ nhỏ" chạy lăng xăng, ríu rít nói chuyện.
“Chú Cố, lát nữa xem văn nghệ chúng ta ngồi với nhau nhé.” Gia đình Viên Viên từ khu nhà tập thể đi ra vừa hay gặp Cố Thiên Chuẩn, đều là hàng xóm nên cùng nhau đi.
Trình Tiền và Ôn Thiến - bố mẹ của Viên Viên - đi bên cạnh, nhìn con gái vây quanh Cố Thiên Chuẩn chạy nhảy líu lo nói chuyện không ngớt khiến họ cảm thấy đau đầu.
Đặc biệt là Trình Tiền, anh ta rất khó chịu.
Trình Tiền và Cố Thiên Chuẩn cùng năm vào trường quân đội, tuổi tác chỉ chênh lệch một tuổi nhưng anh ta ở trường quân đội lúc nào cũng bị Cố Thiên Chuẩn đè đầu cưỡi cổ, tính tình nóng nảy nên Trình Tiền rất khó chịu ra mặt.
Đáng tiếc là bản thân thì mặt lạnh như tiền, con gái lại "buông vũ khí đầu hàng" thân thiết với "kẻ địch", thế này chẳng phải là tự chuốc bực vào người hay sao?
“Viên Viên lại đây, chú Cố đang vội đi xem văn nghệ, để bố bế con đi.”
“Không muốn!” Viên Viên bập bẹ lên tiếng, lắc đầu nguầy nguậy từ chối: “Con muốn chú Cố bế cơ!”
Trước gương trang điểm ở hậu trường, các thành viên của đoàn văn công đang trang điểm thay trang phục biểu diễn, bận rộn đến mức chân không chạm đất, tiếng người huyên náo.
Tiết mục múa của Tần Vũ Kiều diễn cuối cùng, lúc này cô đang mặc bộ đồ biểu diễn màu đỏ tươi, đang trang điểm thì nghe thấy lời của Triệu Tuyết Quyên liền lập tức bỏ việc của mình xuống dặm phấn cho cô.
“Thoa thêm chút son môi đi, bị cậu ăn hết rồi kìa. Ngọc Hương cũng thoa đi.”
Đoàn văn công là một trong số ít những đội được đặc cách sử dụng mỹ phẩm. Từ những năm sáu mươi, son môi, nước hoa và các loại mỹ phẩm khác không được bán nữa, chỉ những diễn viên điện ảnh mới có thể đăng ký mua. Hơn nữa bây giờ ra ngoài đường đâu có ai trang điểm đậm đà, sẽ bị coi là tư tưởng tư sản. Ngay cả các diễn viên của đoàn văn công cũng không sử dụng trong cuộc sống hàng ngày, chỉ khi nào lên sân khấu biểu diễn mới trang điểm.
“Đừng có tô cho tôi đậm quá.” Triệu Tuyết Quyên mặc xong trang phục biểu diễn, chỉnh lại quần áo, đưa đầu lại gần để Tần Vũ Kiều tô son cho mình.
Trần Ngọc Hương lại thích, cô ấy thích môi đỏ: “Em tô đỏ chút cũng được, không sao đâu!”
“Cũng không được đỏ quá, làm lính mà tô son đỏ choét thế à? Cho khán giả dưới kia nhìn rõ là được rồi.”
Hoàng Xuân Yến từ trên sân khấu đi xuống, lớn tiếng gọi các diễn viên tiết mục tiếp theo chuẩn bị lên sân khấu, các diễn viên của vở kịch "Nữ công nhân vắt sữa vui vẻ" lập tức bỏ việc đang làm xuống đi ra ngoài, vội vã đến khu vực chờ.
“Múa thật tốt nhé!” Tần Vũ Kiều nói với mấy người, sau đó quay người đi giúp các diễn viên khác hóa trang.
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong hội trường lớn được kê hàng trăm chiếc ghế dài, các chiến sĩ mặc quân phục màu xanh lá cây đội mũ Giải phóng quân, ngồi thẳng lưng, chăm chú xem chương trình. Trên khuôn mặt ai nấy đều nở nụ cười chất phác mộc mạc, thỉnh thoảng lại vỗ tay nhiệt liệt.
Trên đường bên ngoài, vẫn còn một số quân nhân và gia quyến đến muộn.
Tay của Cố Thiên Chuẩn đã khỏi, cuối cùng cũng có thể mặc quân phục cho đàng hoàng. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp như cây bạch dương, nghiêm nghị. Đường nét khuôn mặt góc cạnh như được gọt giũa dưới chiếc mũ Giải phóng quân càng thêm sắc bén, tuấn tú.
Thế nhưng lúc này bên cạnh anh có một "chú chim sẻ nhỏ" chạy lăng xăng, ríu rít nói chuyện.
“Chú Cố, lát nữa xem văn nghệ chúng ta ngồi với nhau nhé.” Gia đình Viên Viên từ khu nhà tập thể đi ra vừa hay gặp Cố Thiên Chuẩn, đều là hàng xóm nên cùng nhau đi.
Trình Tiền và Ôn Thiến - bố mẹ của Viên Viên - đi bên cạnh, nhìn con gái vây quanh Cố Thiên Chuẩn chạy nhảy líu lo nói chuyện không ngớt khiến họ cảm thấy đau đầu.
Đặc biệt là Trình Tiền, anh ta rất khó chịu.
Trình Tiền và Cố Thiên Chuẩn cùng năm vào trường quân đội, tuổi tác chỉ chênh lệch một tuổi nhưng anh ta ở trường quân đội lúc nào cũng bị Cố Thiên Chuẩn đè đầu cưỡi cổ, tính tình nóng nảy nên Trình Tiền rất khó chịu ra mặt.
Đáng tiếc là bản thân thì mặt lạnh như tiền, con gái lại "buông vũ khí đầu hàng" thân thiết với "kẻ địch", thế này chẳng phải là tự chuốc bực vào người hay sao?
“Viên Viên lại đây, chú Cố đang vội đi xem văn nghệ, để bố bế con đi.”
“Không muốn!” Viên Viên bập bẹ lên tiếng, lắc đầu nguầy nguậy từ chối: “Con muốn chú Cố bế cơ!”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro