Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Cô Gái Ngốc Ngh...
Thụy Vân Gian
2024-08-27 03:35:25
Chẳng lẽ cô gái kia không làm được việc nặng, cho nên mới tìm cách khá nhẹ nhàng để mình làm việc cho cô.
Hạ Nghị mài răng kèn kẹt, cô ngốc này thực sự giặt quần áo cho anh à?
Hôm sau Hạ Nghị vào lúc nghỉ trưa, lần đầu tiên nghiêm túc mà tìm một người cùng thôn, hơn nữa còn biết được không ít tin tức từ miệng người nọ.
Bởi vì mấy người đàn ông ngồi cùng nhau ăn trưa thường hay ngồi nói chuyện, Hạ Nghị thuận miệng hỏi một câu, đối phương cũng không phát hiện điều kỳ lạ.
Hạ Nghị ngước mắt lên nhìn chằm chằm đối phương: “Cái con ngốc Bách Nguyệt ở thôn các anh, tôi nhìn cũng không giống như bị khùng lắm.”
Đối phương nghe vậy lập tức cười phá lên.
“Cô ta đúng thật là bị ngốc, cô ta rất kỳ lạ, từ bé đến giờ tôi cũng không nghe thấy cô ta nói mất câu!”
Hạ Nghị nghe thế, âm thầm nghĩ Bách Nguyệt ở trước mặt mình vẫn luôn càm ràm đủ thứ.
Đối phương lại nói: “Vẫn là đầu óc có vấn đề, cha mẹ nuôi của cô ta có đôi khi gọi cô ta, cô ta cũng không thèm đáp lại.”
“Mọi người đều nói có khi cô ta mắc bệnh hiểm nghèo gì đó. Không có tiền điều trị, không tiền thì chỉ đợi chết thôi.”
Những chuyện này đều là một số chuyện thời xưa rồi, không có gì để nói nữa.
Người cùng thôn tiếp tục nói: “Nếu nói chuyện hay nhất, thì chính là gần đây cô ta bị bán đi rồi không phải sao? Cha nuôi của cô ta tìm mấy nhà để bán mà chẳng ai thèm.”
Đám đàn ông lại cười phá lên.
“Không phải chứ, trông cô ta cũng xinh xắn mà không ai muốn à?”
Người đàn ông cùng thôn gật gù: “Cô ta quá gầy lại quá bé, xinh thì có xinh nhưng mà xinh thì được cái gì? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột đẻ con biết khoét tường. Hiện tại đầu óc cô có vấn đề, lỡ như lại sinh ra một đứa thiểu năng trí tuệ...”
“Hơn nữa...” Người cùng thôn cuối cùng chốt câu tổng kết: “Cơ thể cô ta bé tí ti, có thể mang thai là đã khá lắm rồi, làm sao có thể đẻ được một thằng cu béo ý chứ.”
Anh ta càng nói càng cảm thấy không đúng, thế là lập tức quay sang nhìn Hạ Nghị, phải biết là trước giờ Hạ Nghị chưa từng quan tâm đến chuyện của người khác, tại sao hôm nay anh tự dưng lại tò mò về chuyện của Bách Nguyệt, thế là anh ta hỏi: “Sao tự dưng cậu lại có hứng thú với chuyện của Bách Nguyệt thế hả?”
Hạ Nghị chỉ đáp là mình tùy tiện hỏi thế thôi.
Người cùng thôn tiếp tục nói: “Nếu cậu đã cảm thấy hứng thú, vậy tôi lại bật mí cho cậu một tin khác.”
“Cha nuôi của Bách Nguyệt không phải định tìm đối tượng kết hôn cho Bách Nguyệt sao? Kết quả là chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới.”
Bình thường mấy người đàn ông độc thân lâu năm tìm vợ, cho dù có xinh đẹp, cũng sẽ tìm đến những nhà có người đầu óc không bình thường.
Nói chung là sính lễ rẻ.
Những người như vậy, thật ra chỉ là vì tìm vợ sinh con nối dõi tông đường, đối phương không cần gì khác, chỉ cần một người vợ có thể đẻ.
Sau khi đẻ con xong, Bách Nguyệt ở lại nhà trai hoặc quay về nhà mẹ đẻ đều được.
Người trước thì cho sính lễ ít một chút.
Nếu là người sau thì phải cho nhiều hơn.
Nhưng mà lão Bách vẫn luôn không đồng ý, ông ta cảm thấy mình nuôi Bách Nguyệt bao nhiêu năm nay, nhất định phải thu hồi vốn rồi mới gật đầu.
Thế là ông ta vẫn luôn hét giá cao.
Đối với điểm này, những người khác chắc chắn không đồng ý.
Cho nên vẫn luôn không bán được.
Gần đây…
Người cùng thôn Bách Nguyệt cười khì khì nói: “Sáng nay tôi nghe nói, cha nuôi của cô ấy thật sự không bán được với giá cao, bèn bán cô cho một lão già độc thân ở rất xa, nghe nói hơn năm mươi tuổi rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Đúng là thất đức.
“Thực sự là không cần thể diện mà.”
Trái tim của Hạ Nghị bỗng hụt hẫng một chút, chuyện này là sao?
“Bách Nguyệt biết chuyện không?”
Người kia nói: “Tôi cũng vừa mới biết thôi, có lẽ là hôm nay cha nuôi cô ấy bàn bạc xong xuôi rồi, trong nhất thời hứng lên nói cũng những người khác trong thôn.”
E là đêm nay Bách Nguyệt cũng biết chuyện.
Hạ Nghị thầm nghĩ vậy Bách Nguyệt chắc chắn sẽ không đến tìm mình nữa.
Cô gái ngốc nghếch đó…
Hạ Nghị mài răng kèn kẹt, cô ngốc này thực sự giặt quần áo cho anh à?
Hôm sau Hạ Nghị vào lúc nghỉ trưa, lần đầu tiên nghiêm túc mà tìm một người cùng thôn, hơn nữa còn biết được không ít tin tức từ miệng người nọ.
Bởi vì mấy người đàn ông ngồi cùng nhau ăn trưa thường hay ngồi nói chuyện, Hạ Nghị thuận miệng hỏi một câu, đối phương cũng không phát hiện điều kỳ lạ.
Hạ Nghị ngước mắt lên nhìn chằm chằm đối phương: “Cái con ngốc Bách Nguyệt ở thôn các anh, tôi nhìn cũng không giống như bị khùng lắm.”
Đối phương nghe vậy lập tức cười phá lên.
“Cô ta đúng thật là bị ngốc, cô ta rất kỳ lạ, từ bé đến giờ tôi cũng không nghe thấy cô ta nói mất câu!”
Hạ Nghị nghe thế, âm thầm nghĩ Bách Nguyệt ở trước mặt mình vẫn luôn càm ràm đủ thứ.
Đối phương lại nói: “Vẫn là đầu óc có vấn đề, cha mẹ nuôi của cô ta có đôi khi gọi cô ta, cô ta cũng không thèm đáp lại.”
“Mọi người đều nói có khi cô ta mắc bệnh hiểm nghèo gì đó. Không có tiền điều trị, không tiền thì chỉ đợi chết thôi.”
Những chuyện này đều là một số chuyện thời xưa rồi, không có gì để nói nữa.
Người cùng thôn tiếp tục nói: “Nếu nói chuyện hay nhất, thì chính là gần đây cô ta bị bán đi rồi không phải sao? Cha nuôi của cô ta tìm mấy nhà để bán mà chẳng ai thèm.”
Đám đàn ông lại cười phá lên.
“Không phải chứ, trông cô ta cũng xinh xắn mà không ai muốn à?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn ông cùng thôn gật gù: “Cô ta quá gầy lại quá bé, xinh thì có xinh nhưng mà xinh thì được cái gì? Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột đẻ con biết khoét tường. Hiện tại đầu óc cô có vấn đề, lỡ như lại sinh ra một đứa thiểu năng trí tuệ...”
“Hơn nữa...” Người cùng thôn cuối cùng chốt câu tổng kết: “Cơ thể cô ta bé tí ti, có thể mang thai là đã khá lắm rồi, làm sao có thể đẻ được một thằng cu béo ý chứ.”
Anh ta càng nói càng cảm thấy không đúng, thế là lập tức quay sang nhìn Hạ Nghị, phải biết là trước giờ Hạ Nghị chưa từng quan tâm đến chuyện của người khác, tại sao hôm nay anh tự dưng lại tò mò về chuyện của Bách Nguyệt, thế là anh ta hỏi: “Sao tự dưng cậu lại có hứng thú với chuyện của Bách Nguyệt thế hả?”
Hạ Nghị chỉ đáp là mình tùy tiện hỏi thế thôi.
Người cùng thôn tiếp tục nói: “Nếu cậu đã cảm thấy hứng thú, vậy tôi lại bật mí cho cậu một tin khác.”
“Cha nuôi của Bách Nguyệt không phải định tìm đối tượng kết hôn cho Bách Nguyệt sao? Kết quả là chẳng ai thèm ngó ngàng gì tới.”
Bình thường mấy người đàn ông độc thân lâu năm tìm vợ, cho dù có xinh đẹp, cũng sẽ tìm đến những nhà có người đầu óc không bình thường.
Nói chung là sính lễ rẻ.
Những người như vậy, thật ra chỉ là vì tìm vợ sinh con nối dõi tông đường, đối phương không cần gì khác, chỉ cần một người vợ có thể đẻ.
Sau khi đẻ con xong, Bách Nguyệt ở lại nhà trai hoặc quay về nhà mẹ đẻ đều được.
Người trước thì cho sính lễ ít một chút.
Nếu là người sau thì phải cho nhiều hơn.
Nhưng mà lão Bách vẫn luôn không đồng ý, ông ta cảm thấy mình nuôi Bách Nguyệt bao nhiêu năm nay, nhất định phải thu hồi vốn rồi mới gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế là ông ta vẫn luôn hét giá cao.
Đối với điểm này, những người khác chắc chắn không đồng ý.
Cho nên vẫn luôn không bán được.
Gần đây…
Người cùng thôn Bách Nguyệt cười khì khì nói: “Sáng nay tôi nghe nói, cha nuôi của cô ấy thật sự không bán được với giá cao, bèn bán cô cho một lão già độc thân ở rất xa, nghe nói hơn năm mươi tuổi rồi.”
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc hô lên.
Đúng là thất đức.
“Thực sự là không cần thể diện mà.”
Trái tim của Hạ Nghị bỗng hụt hẫng một chút, chuyện này là sao?
“Bách Nguyệt biết chuyện không?”
Người kia nói: “Tôi cũng vừa mới biết thôi, có lẽ là hôm nay cha nuôi cô ấy bàn bạc xong xuôi rồi, trong nhất thời hứng lên nói cũng những người khác trong thôn.”
E là đêm nay Bách Nguyệt cũng biết chuyện.
Hạ Nghị thầm nghĩ vậy Bách Nguyệt chắc chắn sẽ không đến tìm mình nữa.
Cô gái ngốc nghếch đó…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro