Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều

Người Đẹp Ngốc...

Thụy Vân Gian

2024-08-27 03:35:25

“Đứa con gái nhà họ Bách kia vừa khỏi bệnh chưa được vài ngày, mặt còn trắng bệch đã phải đi gánh nước, hôm nay tôi nhìn thấy con bé đứng còn không vững.”

“Úi xời suy cho cùng thì cũng không phải dứt ruột đẻ ra, lão Bách không hề đau lòng.”

Hoàng hôn phủ xuống cổng thôn, nhóm phụ nữ nông thôn bận rộn một ngày ngồi dưới cây cổ thụ đầu làng, nhân lúc nắng chiều còn chưa tắt chia sẻ tin tức hóng hớt được, hưởng thụ niềm vui bàn tán chuyện nhà người ta.

Đợt trước, con gái nuôi của lão Bách trong thôn bị mắc bệnh, lúc làm việc ở nông trường trực tiếp ngất ngay tại chỗ.

Không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng được mấy ngày, lại bị sai đi làm việc.

“Thật là đáng thương, phỏng chừng cũng chẳng được cho ăn no, lão Bách bắt con bé tự kiếm công điểm.”

“Ông ta nhặt đứa bé kia từ trên đất tuyết mang về, tiện tay nuôi lớn như vậy, chính là mong con gái nuôi phù hộ vợ mình mang thai, ông ta mới không coi Bách Nguyệt là con gái ruột của mình.”



Dưới chân núi, một ngôi nhà tranh cũ nát, một thiếu nữ mặc áo vải thô, tết tóc đuôi san đang ngồi xổm nhóm lửa trước bệ bếp.

Trên gương mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay lấm lem nhọ nồi là một đôi mắt trong trẻo khẽ chớp chớp, đôi môi chúm chím hơi chu ra.

Tuy thiếu nữ không trang điểm tỉ mỉ, trông có chút luộm thuộm, nhưng khiến cho người ta có cảm giác mảnh mai yếu đuối

Rơm rạ ẩm ướt chỉ bốc khói không thấy lửa.



Cô nghiêng đầu ngờ vực nhìn về phía bếp lò.

Chính mình vẫn là không biết nhóm lửa.

Cách đó không xa là một người phụ nữ có cái cổ thô to đang đứng chống hông, bên cạnh là một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, mặt đầy tàn nhang, mặt quắt tai dơi.

Hai người kia vừa nhìn thấy tướng mạo đã biết ngay là một đôi mẹ con.

Người phụ nữ kia mở miệng, giọng nói vừa thô thiển vừa chua ngoa, bà ta thét ầm lên: “Con nhóc vô dụng Bách Nguyệt này, bảo mày tìm phòng ở, cái gì cũng có rồi, thế mà ngay cả nhóm bếp cũng làm không xong, đừng để đến lúc người trong thôn còn nói chúng tao ngược đãi mày.”

Bà ta nói ra những lời này thật sự là vô lương tâm.

Mưa mùa xuân như trút nước, toàn bộ căn nhà đều ướt, dẫm một cái là một vũng nước, tro bụi trong bếp lò dính bết trên mặt đất.

Thiếu nữ dùng chính là rơm rạ đánh đống từ năm ngoái, âu cũng coi như là một vật liệu nhóm lửa không tồi, bây giờ không bén lửa thật sự đúng là không bột đố gột nên hồ.

Hai người bọn họ, một kẻ móc mỉa, một kẻ hếch cằm khinh thường ra mặt.

“Đi thôi mẹ, đừng nói chuyện với Bách Nguyệt, từ nhỏ đến giờ chị ta vẫn luôn ra vẻ ngơ ngơ như này, cha nói đều là do đồ sao chổi này, mẹ mới chưa sinh em trai cho chúng ta.”

Vừa nhắc đến chuyện này, người phụ nữ kia hình như có chút kinh hãi, nhấc tay lên phủi như phủi bụi muốn xua tan vận đen.

“Nhanh rời khỏi đây thôi.”



Hai người nọ kiêu căng ngạo mạn mà bỏ đi.

Thiếu nữ ngồi bên trong nhà tranh thật sự không nhóm lửa được nữa, đành xoay người ngồi bên bếp lò gặm bánh bột mì khô khốc, uống vài ngụm nước lạnh cho dễ trôi.

Con người đen bóng như hai trái nho đen liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lượt.

Con gái nuôi Bách Nguyệt của nhà họ Bách sau khi bệnh nặng mấy ngày, hôm qua sau khi tỉnh lại đã có chỗ nào đó âm thầm xảy ra thay đổi.

Bách Nguyệt xuyên về những năm 70, về đến thời thanh xuân của mình.

Vẻ mặt và miệng lưỡi cay độc của những cực phẩm thân thích đó, dù cô sống cả đời cũng sẽ không bao giờ quên.

Cô bị người ta nói là đồ ngốc, nhưng mà trí nhớ của cô lại vô cùng tốt.

Tính cách cô hiền hòa, hơn nữa khi còn nhỏ được nhặt về có thể là do nằm trên nền tuyết quá lâu bị tổn thương do giá rét, cho nên trông có chút ngơ ngác.

Nhưng cô là chậm chạp, chứ không phải ngốc.

Bách Văn Tài mang cô về nhà coi như con gái mà nuôi dưỡng, hai vợ chồng gã ta kết hôn nhiều năm vẫn luôn không có con, hy vọng thông qua nhận nuôi một đứa trẻ sẽ có tin vui.

Bách Nguyệt vừa vào cửa, hai tháng sau bụng của mẹ nuôi đã to đùng, rồi sau đó ôm đứa thứ ba, mười năm bế đứa thứ sáu, cố tình sáu đứa trước đều là vịt trời, vì muốn cố thêm một đứa con trai nối dõi tông đường, bây giờ mẹ nuôi đã mang thai đứa thứ bảy.

Gần đây Bách Văn Tài nghe lời đạo sĩ đoán mệnh nói hươu nói vượn, đứa con gái nuôi Bách Nguyệt này còn ở trong nhà, ông ta tuyệt đối sẽ không đẻ được con trai.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều

Số ký tự: 0