Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Làm Lơ
Thụy Vân Gian
2024-08-27 03:35:25
Cha nuôi nhốt cô ở trong nhà, để mẹ nuôi trông coi, rồi sau đó nổi giận đùng đùng mà đi ra ngoài tìm người, nhìn dáng vẻ của ông ta, chắc hẳn là không bắt được Bách Nguyệt đi cấy mạ rồi.
Đành để cho cô ngồi yên ở nhà.
Sau đó ông ta lại tìm một người đàn ông chưa kết hôn rồi gả đi.
Như thế cho nhanh gọn!
Mẹ nuôi đang mang thai, lúc này cũng rất tức giận, bà ta đếm tới đếm lui vẫn thấy đàn gà thiếu một con.
Hôm nay tìm cả ngày cũng chưa nhìn thấy, cha nuôi nói có thể là bị chồn bắt mất rồi.
Bà ta còn định giết một con để bồi bổ thân thể, bây giờ gà thì không có, nếu lại giết gà, tương đương với việc trong khoảng thời gian ngắn thiếu mất hai con gà, điều này khiến bà ta đau lòng vô cùng.
Thèm ăn nhưng lại không dám ăn, lão Bạch sẽ mắng mình.
Nếu lúc này đây lại không thể đẻ được người nối dõi cho nhà họ Bách, vậy thì bà ta thật sự không còn mặt mũi mà sống nữa.
Lúc trước thầy bói nói Bách Nguyệt là sao chổi, mẹ nuôi tìm được kẻ chịu thay, hiện giờ vừa nhìn thấy Bách Nguyệt là lại mắng.
“Mày cũng không nhìn lại mình xem, mày xuất thân thế nào, bám dính lấy tên Hạ Nghị kia thì có tác dụng gì!” Mẹ nuôi dí tay vào trán Bách Nguyệt, hung tợn mắng: “Điều kiện nhà Hạ Nghị như thế nào, nhà người ta không lo ăn lo uống, phụ nữ muốn gả vào nhà cậu ta có mà xếp thành hàng, một kẻ ngốc như mày dù có xinh đẹp cũng chẳng là cái thá gì.”
“Nói nữa, với cái thân hình gầy như que củi của mày, không hề có chút phúc hậu, mày có thể đẻ con được sao?”
Bách Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, cô hơi nghiêng người né tránh.
Kiếp trước, mọi người đều nói chính mình béo một chút mới đẹp, khuôn mặt no đủ, trông càng trẻ.
Cô cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà hiện tại chính mình đúng là quá gầy.
Mẹ nuôi nhắc đến chuyện sinh con, trong lòng Bách Nguyệt có chút tủi thân.
Cô cũng muốn có em bé, muốn cùng chồng cùng sinh ra một đứa bé đáng yêu, thành cha thành mẹ.
Chỉ có điều là hai vợ chồng họ cố gắng thật lâu cũng chưa có động tĩnh.
Thậm chí bởi vì quá muốn có con, mà có đoạn thời gian luôn xuất hiện triệu chứng mang thai giả.
Bách Nguyệt ngoan ngoãn mà ngồi ở trong nhà, một câu cũng không đáp, suy nghĩ của cô đã chuyển dời đến Hạ Nghị.
Cô gần như đã dọn sạch toàn bộ đá vụn trên tuyến đường vác đá mà Hạ Nghị sẽ đi qua, lần này anh hẳn là sẽ không bị thương.
Đến nỗi hiện tại, giặc tới thì đánh, nước lên thì nhảy, cô cũng không vội.
Bách Nguyệt tự động che chắn sự khinh thường của mẹ nuôi, nghĩ đến cơ thể vạm vỡ của chồng mình, càng nghĩ lỗ tai càng nóng lên, trên mặt ửng đỏ, cô ngượng ngùng mà vò lỗ tai.
Mẹ nuôi vừa thấy, suýt chút nữa thì trợn mắt lườm một cái.
Thôi, chính mình vừa nãy nói sa sả đều là vô ích!!!
Con ngốc này lại trực tiếp không nghe xong! Tức chết người đi được.
Cha nuôi đến tối mịt mới trở về, Bách Nguyệt còn không quay về gian nhà tranh của mình, mà cùng mấy cô em gái chen cùng một chỗ.
Vừa nghe thấy có động tĩnh, lập tức nhón mũi chân đi đến trước cửa phòng ngủ của cha mẹ nuôi nghe lén bọn họ nói chuyện.
Cha nuôi nói: “Tôi nói với mọi người cùng thôn là gần đây đầu óc nó không được bình thường, không thể cho nó ra ngoài làm việc.”
Mẹ nuôi đáp: “Không cho nó đi kiếm công điểm, vậy nó ăn bằng cái gì? Không phải ông muốn đưa nó về nhà ăn đi. Vậy còn không bằng đẻ cho nó chết đói!”
Cha nuôi than một tiếng: “Không được, con cả gả ra ngoài có thể kiếm được tiền, tôi lại nghĩ cách liên hệ mấy ông mai. Trong khoảng thời gian này để nó ở nhà đợi đi, bà phải để ý nó vào, chỗ nào cũng không cho đi, hiểu không?”
Bách Nguyệt nghe đến đó, lại rón ra rón rén mà trở về phòng ngủ, thoải mái mà nằm xuống.
Không cần làm việc, còn có ăn, còn việc gả chồng… Phạm vi trăm dặm xung quanh đây người muốn cưới một kẻ ngốc về làm vợ, thật đúng là không nhiều lắm.
Dù sao cha nuôi tìm rất lâu cũng không đề ra giá cao, cuối cùng mới động lòng bán con gái.
Bách Nguyệt ngáp một cái, ngủ thẳng cẳng đến hừng đông mới mò dậy ăn bữa sáng.
Đành để cho cô ngồi yên ở nhà.
Sau đó ông ta lại tìm một người đàn ông chưa kết hôn rồi gả đi.
Như thế cho nhanh gọn!
Mẹ nuôi đang mang thai, lúc này cũng rất tức giận, bà ta đếm tới đếm lui vẫn thấy đàn gà thiếu một con.
Hôm nay tìm cả ngày cũng chưa nhìn thấy, cha nuôi nói có thể là bị chồn bắt mất rồi.
Bà ta còn định giết một con để bồi bổ thân thể, bây giờ gà thì không có, nếu lại giết gà, tương đương với việc trong khoảng thời gian ngắn thiếu mất hai con gà, điều này khiến bà ta đau lòng vô cùng.
Thèm ăn nhưng lại không dám ăn, lão Bạch sẽ mắng mình.
Nếu lúc này đây lại không thể đẻ được người nối dõi cho nhà họ Bách, vậy thì bà ta thật sự không còn mặt mũi mà sống nữa.
Lúc trước thầy bói nói Bách Nguyệt là sao chổi, mẹ nuôi tìm được kẻ chịu thay, hiện giờ vừa nhìn thấy Bách Nguyệt là lại mắng.
“Mày cũng không nhìn lại mình xem, mày xuất thân thế nào, bám dính lấy tên Hạ Nghị kia thì có tác dụng gì!” Mẹ nuôi dí tay vào trán Bách Nguyệt, hung tợn mắng: “Điều kiện nhà Hạ Nghị như thế nào, nhà người ta không lo ăn lo uống, phụ nữ muốn gả vào nhà cậu ta có mà xếp thành hàng, một kẻ ngốc như mày dù có xinh đẹp cũng chẳng là cái thá gì.”
“Nói nữa, với cái thân hình gầy như que củi của mày, không hề có chút phúc hậu, mày có thể đẻ con được sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bách Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại, cô hơi nghiêng người né tránh.
Kiếp trước, mọi người đều nói chính mình béo một chút mới đẹp, khuôn mặt no đủ, trông càng trẻ.
Cô cũng không biết là thật hay giả, nhưng mà hiện tại chính mình đúng là quá gầy.
Mẹ nuôi nhắc đến chuyện sinh con, trong lòng Bách Nguyệt có chút tủi thân.
Cô cũng muốn có em bé, muốn cùng chồng cùng sinh ra một đứa bé đáng yêu, thành cha thành mẹ.
Chỉ có điều là hai vợ chồng họ cố gắng thật lâu cũng chưa có động tĩnh.
Thậm chí bởi vì quá muốn có con, mà có đoạn thời gian luôn xuất hiện triệu chứng mang thai giả.
Bách Nguyệt ngoan ngoãn mà ngồi ở trong nhà, một câu cũng không đáp, suy nghĩ của cô đã chuyển dời đến Hạ Nghị.
Cô gần như đã dọn sạch toàn bộ đá vụn trên tuyến đường vác đá mà Hạ Nghị sẽ đi qua, lần này anh hẳn là sẽ không bị thương.
Đến nỗi hiện tại, giặc tới thì đánh, nước lên thì nhảy, cô cũng không vội.
Bách Nguyệt tự động che chắn sự khinh thường của mẹ nuôi, nghĩ đến cơ thể vạm vỡ của chồng mình, càng nghĩ lỗ tai càng nóng lên, trên mặt ửng đỏ, cô ngượng ngùng mà vò lỗ tai.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mẹ nuôi vừa thấy, suýt chút nữa thì trợn mắt lườm một cái.
Thôi, chính mình vừa nãy nói sa sả đều là vô ích!!!
Con ngốc này lại trực tiếp không nghe xong! Tức chết người đi được.
Cha nuôi đến tối mịt mới trở về, Bách Nguyệt còn không quay về gian nhà tranh của mình, mà cùng mấy cô em gái chen cùng một chỗ.
Vừa nghe thấy có động tĩnh, lập tức nhón mũi chân đi đến trước cửa phòng ngủ của cha mẹ nuôi nghe lén bọn họ nói chuyện.
Cha nuôi nói: “Tôi nói với mọi người cùng thôn là gần đây đầu óc nó không được bình thường, không thể cho nó ra ngoài làm việc.”
Mẹ nuôi đáp: “Không cho nó đi kiếm công điểm, vậy nó ăn bằng cái gì? Không phải ông muốn đưa nó về nhà ăn đi. Vậy còn không bằng đẻ cho nó chết đói!”
Cha nuôi than một tiếng: “Không được, con cả gả ra ngoài có thể kiếm được tiền, tôi lại nghĩ cách liên hệ mấy ông mai. Trong khoảng thời gian này để nó ở nhà đợi đi, bà phải để ý nó vào, chỗ nào cũng không cho đi, hiểu không?”
Bách Nguyệt nghe đến đó, lại rón ra rón rén mà trở về phòng ngủ, thoải mái mà nằm xuống.
Không cần làm việc, còn có ăn, còn việc gả chồng… Phạm vi trăm dặm xung quanh đây người muốn cưới một kẻ ngốc về làm vợ, thật đúng là không nhiều lắm.
Dù sao cha nuôi tìm rất lâu cũng không đề ra giá cao, cuối cùng mới động lòng bán con gái.
Bách Nguyệt ngáp một cái, ngủ thẳng cẳng đến hừng đông mới mò dậy ăn bữa sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro