Thập Niên 70: Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều
Yếu Ớt
Thụy Vân Gian
2024-08-27 03:35:25
Bách Nguyệt nghĩ đến đây, khẽ nức nở một tiếng, thật ra những người đó đều là do Hạ Nghị mới giả vờ khen mình.
Bản thân cô xấu xí, người thứ nhất thật lòng khen mình đẹp chính là Hạ Nghị, những người khác đều là hùa theo.
Bách Nguyệt hiểu rõ, cho nên chưa bao giờ sẽ vì lời của người khác mà có nhận thức sai lầm về nhan sắc của mình.
Chồng cô dạy cho cô rất nhiều điều, dạy cô học viết chữ, chuyên môn tìm gia sư dạy cô, cô học rất nhanh, sau đó tính toán sổ sách rõ rành rành.
Kiếp trước hai người ân ái một đời, lại không có con cái.
Bởi vì cơ thể Bách Nguyệt yếu ớt, trước khi gặp được Hạ Nghị đã bị ốm nặng mấy trận, sau đó cũng vì hoàn cảnh thời bấy giờ không cho phép, không thể vệ sinh sạch sẽ, cho nên vẫn luôn không có con.
Khi đó Bách Nguyệt lập tức nghĩ đến, nếu chính mình gặp được Hạ Nghị sớm một chút thì tốt rồi.
Cô nghe Hạ Nghị kể rất nhiều chuyện thời niên thiếu, hăng hái làm việc nghĩa, thích làm việc thiện, cần cù khắc khổ, ôn tồn lễ độ, lúc đi học thi môn nào cũng đạt một trăm điểm, đáng tiếc điều kiện gia đình không tốt, sau đó lựa chọn tham gia quân ngũ.
Bách Nguyệt cắn môi dưới, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
Chính mình phải bồi bổ bản thân thật tốt, sau đó sinh cho Hạ Nghị một bé con đáng yêu.
Còn bây giờ… Bách Nguyệt ngó nhìn cánh tay gầy guộc của mình, nửa đời sau ngay cả nồi cùng chưa từng chạm vào, lúc còn nhỏ kỹ năng sinh tồn gần như đã quên sạch bánh.
Cô không nhóm được lửa.
Bách Nguyệt nhớ rõ lúc mẹ nuôi mang thai, mấy tháng này chính là thời điểm nhẹ nhàng nhất của mình, công điểm đều do mình cầm, tuy rằng không thể được no bụng, vẫn cần phải đào rau dại sống qua ngày, nhưng không đến mức kiếm được công điểm đều bị trong nhà lấy đi, đã thế còn phải chịu đánh chịu mắng.
Bách Nguyệt đi rửa mặt cố ý chà thật sạch, lấy phân tro súc miệng, dựa theo ký ức đi theo mọi người cùng ra đồng làm việc.
Cô khom lưng cấy mạ, cô được phân công cho sáu mẫu ruộng, yêu cầu trong vòng mười ngày phải cấy xong.
Ngày hôm qua Bách Nguyệt không được ăn no, cô định hôm nay cố gắng làm việc kiếm công điểm, sau đó đổi một bữa lương thực phụ, sau đó đi tìm Hạ Nghị.
Tuy nói đây là một thôn, nhưng thật ra là năm làng xác nhập lại, diện tích rất lớn.
Bách Nguyệt gắng sức làm việc, hôm nay cô chỉ cấy xong bẩy công điểm là đã kết thúc công tác, dành thời gian đi tìm người.
Gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cố gắng làm việc, khiến cho những người khác không khỏi nghĩ đến việc liệu có phải cha mẹ nuôi lại chèn ép cô không.
Chờ Bách Nguyệt làm xong, cả người cô lung lay, bước đi lảo đảo như lao về phía trước.
Cô không đổi lương thực tinh như gạo, cũng đổi không được, đổi hết tất cả công điểm thành lương thực phụ, số lượng nhiều đảm bảo no bụng.
Ông xã nói qua nhà anh khi còn nhỏ cũng nghèo, kiếp trước Hạ Nghị phát đạt, hiện tại nếu ông trời cho chính mình cơ hội, Bách Nguyệt cảm thấy chính mình có thể giúp giúp Hạ Nghị.
Bách Nguyệt nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức trở nên sung sướng, bước chân cũng nhẹ nhàng vài phần, tiến về phía thôn Hạ.
Người bình thường cấy mạ, một ngày làm được sáu bảy công điểm đã coi như là rất khá rồi.
Bách Nguyệt trong lúc làm việc còn không cảm thấy gì, bây giờ đi trên đường hai bắp chân bủn rủn đi không vững.
Thôn Hạ cách nơi này mấy dặm, cô cắm đầu lê bước, nhớ đến những lời Hạ Nghị từng nói với cô, hồi còn bé sức khỏe của cha mẹ anh không tốt, cả nhà toàn dựa vào một mình anh làm việc nuôi gia đình sống tạm qua ngày.
Nhưng một người làm việc ba người ăn, anh lại đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đói đến gầy giơ xương.
Tuy rằng khổ, nhưng cũng chưa từng than mệt.
Công việc trong nông trường vô cùng nặng nhọc, anh còn tranh làm, người trong thôn cũng thương hại anh, thường thường tiếp tế cho nhà họ.
Khi đó anh chỉ nghĩ đến làm việc, cưới một cô vợ, sau đó hai người lo liệu việc nhà. Mỗi khi nhắc đến những chuyện cũ đã qua, Hạ Nghị không muốn nói nhiều, không hy vọng Bách Nguyệt nghe xong sẽ đau lòng.
Bản thân cô xấu xí, người thứ nhất thật lòng khen mình đẹp chính là Hạ Nghị, những người khác đều là hùa theo.
Bách Nguyệt hiểu rõ, cho nên chưa bao giờ sẽ vì lời của người khác mà có nhận thức sai lầm về nhan sắc của mình.
Chồng cô dạy cho cô rất nhiều điều, dạy cô học viết chữ, chuyên môn tìm gia sư dạy cô, cô học rất nhanh, sau đó tính toán sổ sách rõ rành rành.
Kiếp trước hai người ân ái một đời, lại không có con cái.
Bởi vì cơ thể Bách Nguyệt yếu ớt, trước khi gặp được Hạ Nghị đã bị ốm nặng mấy trận, sau đó cũng vì hoàn cảnh thời bấy giờ không cho phép, không thể vệ sinh sạch sẽ, cho nên vẫn luôn không có con.
Khi đó Bách Nguyệt lập tức nghĩ đến, nếu chính mình gặp được Hạ Nghị sớm một chút thì tốt rồi.
Cô nghe Hạ Nghị kể rất nhiều chuyện thời niên thiếu, hăng hái làm việc nghĩa, thích làm việc thiện, cần cù khắc khổ, ôn tồn lễ độ, lúc đi học thi môn nào cũng đạt một trăm điểm, đáng tiếc điều kiện gia đình không tốt, sau đó lựa chọn tham gia quân ngũ.
Bách Nguyệt cắn môi dưới, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
Chính mình phải bồi bổ bản thân thật tốt, sau đó sinh cho Hạ Nghị một bé con đáng yêu.
Còn bây giờ… Bách Nguyệt ngó nhìn cánh tay gầy guộc của mình, nửa đời sau ngay cả nồi cùng chưa từng chạm vào, lúc còn nhỏ kỹ năng sinh tồn gần như đã quên sạch bánh.
Cô không nhóm được lửa.
Bách Nguyệt nhớ rõ lúc mẹ nuôi mang thai, mấy tháng này chính là thời điểm nhẹ nhàng nhất của mình, công điểm đều do mình cầm, tuy rằng không thể được no bụng, vẫn cần phải đào rau dại sống qua ngày, nhưng không đến mức kiếm được công điểm đều bị trong nhà lấy đi, đã thế còn phải chịu đánh chịu mắng.
Bách Nguyệt đi rửa mặt cố ý chà thật sạch, lấy phân tro súc miệng, dựa theo ký ức đi theo mọi người cùng ra đồng làm việc.
Cô khom lưng cấy mạ, cô được phân công cho sáu mẫu ruộng, yêu cầu trong vòng mười ngày phải cấy xong.
Ngày hôm qua Bách Nguyệt không được ăn no, cô định hôm nay cố gắng làm việc kiếm công điểm, sau đó đổi một bữa lương thực phụ, sau đó đi tìm Hạ Nghị.
Tuy nói đây là một thôn, nhưng thật ra là năm làng xác nhập lại, diện tích rất lớn.
Bách Nguyệt gắng sức làm việc, hôm nay cô chỉ cấy xong bẩy công điểm là đã kết thúc công tác, dành thời gian đi tìm người.
Gương mặt cô tái nhợt nhưng vẫn cố gắng làm việc, khiến cho những người khác không khỏi nghĩ đến việc liệu có phải cha mẹ nuôi lại chèn ép cô không.
Chờ Bách Nguyệt làm xong, cả người cô lung lay, bước đi lảo đảo như lao về phía trước.
Cô không đổi lương thực tinh như gạo, cũng đổi không được, đổi hết tất cả công điểm thành lương thực phụ, số lượng nhiều đảm bảo no bụng.
Ông xã nói qua nhà anh khi còn nhỏ cũng nghèo, kiếp trước Hạ Nghị phát đạt, hiện tại nếu ông trời cho chính mình cơ hội, Bách Nguyệt cảm thấy chính mình có thể giúp giúp Hạ Nghị.
Bách Nguyệt nghĩ đến đây, tâm trạng lập tức trở nên sung sướng, bước chân cũng nhẹ nhàng vài phần, tiến về phía thôn Hạ.
Người bình thường cấy mạ, một ngày làm được sáu bảy công điểm đã coi như là rất khá rồi.
Bách Nguyệt trong lúc làm việc còn không cảm thấy gì, bây giờ đi trên đường hai bắp chân bủn rủn đi không vững.
Thôn Hạ cách nơi này mấy dặm, cô cắm đầu lê bước, nhớ đến những lời Hạ Nghị từng nói với cô, hồi còn bé sức khỏe của cha mẹ anh không tốt, cả nhà toàn dựa vào một mình anh làm việc nuôi gia đình sống tạm qua ngày.
Nhưng một người làm việc ba người ăn, anh lại đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày đói đến gầy giơ xương.
Tuy rằng khổ, nhưng cũng chưa từng than mệt.
Công việc trong nông trường vô cùng nặng nhọc, anh còn tranh làm, người trong thôn cũng thương hại anh, thường thường tiếp tế cho nhà họ.
Khi đó anh chỉ nghĩ đến làm việc, cưới một cô vợ, sau đó hai người lo liệu việc nhà. Mỗi khi nhắc đến những chuyện cũ đã qua, Hạ Nghị không muốn nói nhiều, không hy vọng Bách Nguyệt nghe xong sẽ đau lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro