Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Chuyện Gì Đã Xả...

Đại Hà Đông Lưu

2024-11-24 23:40:42

Thấy Du Hướng An đúng lúc trở về, Phó trưởng xưởng Vương cười một tiếng, nhìn giỏ của cô nói: "Mua cái gì vậy?"

Du Hướng An mở ra cho ông ấy nhìn, "Cháu dạo rất lâu ở Bách Hóa, nơi đó thật rộng lớn, người cũng nhiều, cháu thấy được rất nhiều kiểu giày mà ở chỗ chúng ta không có, đáng tiếc cháu làm việc chưa lâu, nếu qua một đoạn thời gian nữa đến đây, cháu không đảm bảo sẽ nhịn được cám dỗ mà không đi mua nó."

"Cháu mua một gói kẹo sữa và một ít bánh ngọt." Du Hướng An có chút ngượng ngùng cười nói, "Nếu em trai cháu thấy cháu mang về những thứ này, nó nhất định sẽ rất vui mừng."

Phó trưởng xưởng Vương gật đầu một cái, yêu thương em trai, đây là một phẩm chất tốt.

"Còn mua một quyển sổ ghi chép, cái này là cho cha cháu, quyển sổ trước của ông ấy đã gần viết xong rồi, ông ấy tiếc tiền, cháu mua một quyển mới cho ông ấy."

Ánh mắt Phó trưởng xưởng Vương nhìn cô ngày càng ôn hòa.

Bọn họ không chờ quá lâu, hai tài xế chở hàng đã tới đón bọn họ, vẫn là ngồi vào buồng sau xe, lần này trên đường đi không xảy ra vấn đề gì cả, rất thuận lợi đến nhà máy.

Lúc này phần lớn mọi người đã không có ở trong nhà máy nữa, Du Hướng An không về phòng làm việc, xuống xe, nói tạm biệt, liền đi về nhà.

Lúc cô trở về, Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt ngồi canh cửa giống như môn thần vậy, thấy cô trở về, hoan hô một tiếng, một trái một phải ôm lấy tay cô: "Chị năm, chị mua cái gì về vậy?"

Du Minh Kiệt cũng lên tiếng: "Cô, cô mua cái gì về thế?

Du Hướng An nhịn không được cười lên: "Nào, chúng ta vào trong nhà nói."

Cô vào trong nhà, hai đứa nhỏ liền chuyển động xung quanh cô: "Chị năm, chị năm."

"Cô ơi, cô ơi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tiếng kêu này, gọi đến nổi làm cho người ta mềm lòng: "Chị khát rồi."

Du Hướng Cư phản ứng rất nhanh: "Em đi rót nước cho chị năm." Nói xong chạy vào bếp như làn khói.

Du Minh Kiệt chậm một bước: "Cô, khẳng định cô rất mệt đi, cháu đấm vai cho cô." Một đôi tay bé nhỏ đấm sau lưng cô.

Du Hướng Cư mang nước đến trước mặt cô: "Chi năm, nước đây."

Du Hướng An nhận lấy nước, cũng không nhịn được, cười sờ đầu hai đứa trẻ, không có đùa với bọn nó nữa, mở túi ra: "Chị mua bánh trứng gà và kẹo sữa, muốn ăn cái gì??"

Du Minh Kiệt và Du Hướng Cư đều lanh lảnh nói: "Đều muốn ăn!"

Không bao lâu Du Thanh Sơn trở về, thấy con gái đã ở nhà, cười gật đầu một cái: "Về lúc nào?"

"Mới vừa trở về không lâu, cha, con thấy quyển sổ của cha sắp hết rồi, con mua cho cha một cuốn sổ mới, là kiểu ở thị trấn không có, con thấy rất đẹp, cha cảm thấy thế nào."

Nhìn quyển sổ có ghi bốn chữ to "Cố gắng gian khổ" trên mặt bìa, lúc đầu Du Thanh Sơn nhìn thấy bánh ngọt dính trên mép hai đứa nhóc kia còn muốn nói gì đó, bây giờ cũng không nói ra được, chỉ có thể vui mừng nói hai chữ: "Con đó..."

Có người cha nào mà không cảm thấy ấm lòng khi nhận được đồ của con gái tặng, so sánh với đứa con trai làm việc đã lâu cũng chưa tặng cho ông một món đồ nào, không trách đều nói con gái là áo bông nhỏ.

Du Hướng Cư nhìn bên trong còn có đồ: "Chị năm, chị còn mua cái gì nữa?"

Du Hướng An lấy đồ từ bên trong túi ra: "Không phải mua, hôm nay chị theo Phó trưởng xưởng Vương đi công tác, đối phương mời đám người các chị ăn cơm ở tiệm cơm quốc doanh, cái này là đầu bếp Tôn ở đó cho, chúng ta hôm nay dùng cái này ăn với cơm, em ngửi chút đi, có phải rất thơm không?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Du Hướng Cư hưng phấn nói: "Mùi thịt thật thơm!"

Hao tổn tâm trí cả một ngày rồi, Du Hướng An rất mệt mỏi, theo thói quen trước khi ngủ đến nông trường điểm danh, nhận nước tăng tốc độ, một đêm ngủ ngon, nhưng ngày hôm sau lúc đi đến nhà máy, gặp phải ánh mắt có chút tránh né của mọi người

Du Hướng An nghi ngờ nhìn sang, mỗi người đều tránh ánh mắt của cô, không cho cô có cơ hội hỏi ra nghi ngờ, buồn bực đi vào phòng làm việc, Nghiêm Dư Trân đã đến, chị ấy muốn nói lại thôi nhìn Du Hướng An, sau đó hạ quyết tâm, đi tới vỗ vai an ủi cô một cái: "Tiểu An, em yên tâm, chị Trân khẳng định sẽ tìm một đối tượng tốt cho em!"

Du Hướng An: "???"

Cô chỉ đi ra ngoài một ngày, chuyện gì đã xảy ra?

Nhất thời Du Hướng An không biết rõ tình huống, Nghiêm Dư Trân tiếp tục nói: "Chị biết chuyện của em rồi, Tiểu An, em đừng quá đau buồn, là hai đứa không có duyên phận, mặc dù thời gian chị Trân đây tiếp xúc với em không dài, nhưng biết em là người như thế nào, em yên tâm, chị Trân biết không ít người, đến lúc đó sẽ tìm được cho em một người vừa ý."

Nghe chị ấy nói như vậy, Du Hướng An biết chị ấy đang nói đến chuyện gì.

Du Hướng An có chút dở khóc dở cười: "Chị Trân, em không sao."

Sao Nghiêm Dư Trân có thể tin lời này của cô, sao có thể không sao cho được, nếu là người da mặt mỏng, làm không tốt cả đời cũng xấu hổ gặp người, nghĩ đến đây, chị ấy càng thêm đau lòng cho cô.

Thật sự trong lòng Du Hướng An không để ý như vậy, nhưng nghe được lời quan tâm của chị ấy, cũng không khỏi nở một nụ cười thật lòng.

Cô đã sớm có lòng chuẩn bị đến tình huống chuyện kia sẽ truyền đến nhà máy, tin đồn giống như loại này, nhất là hai nữ tranh một chồng, là đề tài rất nhiều người thích nghe ngóng, không tránh khỏi sẽ bị bàn tán một trận, nhưng cô chỉ cần chịu đựng qua khoảng thời gian này, trừ người trong cuộc, phần lớn mọi người cũng sẽ dần quên đi chuyện này.

Nếu vận may tốt, có chuyện khác đè tin của cô xuống, sẽ còn nhanh trôi qua hơn.

Nói cho cùng, cô cũng không làm ra chuyện gì khác thường, cũng không có lỗi gì.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Số ký tự: 0