Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Đỏ Mặt
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Nói được mấy câu, Tôn Khánh Xuân cũng đến rồi, anh ta thấy Du Hướng An, trên mặt có chút lúng túng, tránh tầm mắt của cô, thấp giọng nói một câu, "Đồng chí Tiểu An, gặp phải khó khăn chúng ta cần phải cố gắng vượt qua, không nên bị khó khăn đánh bại!"
Du Hướng An cười, mới vui mừng được một chút, Đặng Hà Hồng tới, thấy được Du Hướng An, ánh mắt híp lại, cong môi nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt nhìn Du Hướng An đều là khinh thường, làm cho người ta tức giận.
Nghiêm Du Trân thấy chị ta như vậy, vẻ mặt cũng không tốt, tuổi tác của người này là đi chỗ nào rồi?
Làm việc không ổn định, nhiều tuổi như vậy rồi, còn so đo với một cô gái nhỏ, xem ra vẫn chưa ăn đủ trận dạy dỗ lúc trước.
Tôn Khánh Xuân cũng cảm thấy chị ta làm quá, xảy ra chuyện như vậy, không an ủi thì cũng thôi đi, còn cười nhạo trước mặt người trong cuộc.
Đến khi Lý Kiến Quốc bên tài vụ đến, còn có thể nghe được tiếng cười nói lớn truyền tới từ bên kia: "Mới vừa rồi cô nhìn thấy không, cô ta đến, cô cảm thấy em gái cô ta là người như thế nào? Tôi cảm thấy nhất định là một nữ đồng chí thời đại mới không ngừng cố gắng phấn đấu vượt qua khó khăn, cho nên người thanh niên kia mới có thể bỏ cô ta, lựa chọn người có chung lý tưởng cách mạng tiến bộ, theo tôi thấy, nhất định là cô ta có vấn đề, nếu không đang tốt lành, tại sao có thể làm như vậy! Cũng may kịp thời phát hiện, nếu không kết hôn rồi, vậy thì mọi chuyện quá trễ rồi!" Những lời này, phối với giọng của người nói, bên này đều biết, đây rõ ràng nói Du Hướng An!
Lúc này Nghiêm Du Trân đứng lên, động tác của Du Hướng An còn nhanh hơn cô ấy, đi nhanh đến phòng làm việc bên cạnh, nhìn tình hình này, Tôn Khánh Xuân đuổi sát theo sau, anh ta sợ cô ra tay đánh người.
Du Hướng An đi đến, Lý Kiến Quốc thấy bộ dạng hùng hổ của cô, cong khóe miệng cứng ngắc một cái, gật đầu coi như lời chào, ngay sau đó vùi đầu vào sửa sang lại tài liệu trên bàn, ý tránh rất rõ ràng.
Đặng Hà Hồng cũng bị sự xuất hiện của Du Hướng An dọa sợ hết hồn, nhưng chị ta cũng không sợ Du Hướng An, so sánh thân hình hai người một chút, nếu muốn đánh nhau, một mình chị ta có thể đánh hai người như cô!
Nghiêm Dư Trân vội vàng đuổi theo, đè tay của Du Hướng An lại: "Đây là thế nào." Ngay sau đó nhỏ giọng: 'Tiểu An, em đừng ngu ngốc, đừng nên ra tay đánh người."
Du Hướng An cười một tiếng: "Em không phải muốn đánh người." Nếu đánh người cô sẽ rất dễ bị thua thiệt, cô sẽ không chủ động ra tay, cô là đến nói phải trái.
Lấy lý phục người.
"Mới vừa rồi các người đang nói gì?" Du Hướng An hỏi Lý Kiến Quốc.
Lý Kiến Quốc nhếch mép một cái: "Tôi mới tới, tôi không biết, tôi không biết." Lúc này đến một người liên tục phủ nhận.
Du Hướng An ồ một tiếng, gật đầu: "Như vậy, tôi còn nghĩ rằng các người đang len lén nói xấu sau lưng người ta chứ, có vài người nha, cũng không biết tại sao, chính là não nhỏ, miệng nói lảm nhảm, không tích đức, gặp phải chuyện gì, cũng không dùng đầu óc suy nghĩ thử một chút, nghe được tin gì, liền há miệng thêm dầu thêm mỡ bịa chuyện khắp mọi nơi, không tích khẩu đức, hình như quốc gia chúng ta đều nói kính già yêu trẻ, đây là đức tính tốt của nước ta, nhưng có vài người, là không xứng được mọi người tôn trọng, tại sao mọi người sẽ kính già, là bởi vì bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, suy xét mọi chuyện cũng sẽ xa dài hơn, thường có thể nói ra những hướng dẫn có ý nghĩa cho những người trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người, đã già rồi, chỉ bởi vì thời gian lãng phí trên người đó nhiều năm, cho nên mới nói, không phải tất cả người đi trước đều đáng được tôn kính, người xấu già rồi thì vẫn là người xấu, không xứng!"
Chỉ cây dâu mắng cây hòe, ai không biết chứ.
Mới vừa rồi lời của Đặng Hà Hồng không phải là nói cô có vấn đề sao, là cô không cần cù chăm chỉ, không biết phấn đấu, là cô có vấn đề cho nên Chu Bác Dương mới có thể không muốn cô mà chọn em gái cô sao, nếu như cô im lặng không lên tiếng, chị ta còn tưởng cô là người dễ ức hiếp. Trước đó ở chuyện làm ăn chị ta gây khó khăn, Du Hướng An không trực tiếp ra mặt, có phải chị ta cho rằng cô không dám ra mặt không?
Nếu cứ mặc kệ không quan tâm như vậy mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn, nếu như chị ta muốn làm lớn, vậy thì làm lớn, chuyện này có trở nên ồn ào hơn thì cô cũng không sợ.
Lý Kiến Quốc bị những lời này của cô dọa sợ, chuyện này, miệng lưỡi của cô gái nhỏ này thật lợi hại, không có nói một chữ thô tục nào, nhưng Đặng Hà Hồng lại bị những lời của cô làm cho đỏ mặt.
Du Hướng An cười, mới vui mừng được một chút, Đặng Hà Hồng tới, thấy được Du Hướng An, ánh mắt híp lại, cong môi nở nụ cười giễu cợt, ánh mắt nhìn Du Hướng An đều là khinh thường, làm cho người ta tức giận.
Nghiêm Du Trân thấy chị ta như vậy, vẻ mặt cũng không tốt, tuổi tác của người này là đi chỗ nào rồi?
Làm việc không ổn định, nhiều tuổi như vậy rồi, còn so đo với một cô gái nhỏ, xem ra vẫn chưa ăn đủ trận dạy dỗ lúc trước.
Tôn Khánh Xuân cũng cảm thấy chị ta làm quá, xảy ra chuyện như vậy, không an ủi thì cũng thôi đi, còn cười nhạo trước mặt người trong cuộc.
Đến khi Lý Kiến Quốc bên tài vụ đến, còn có thể nghe được tiếng cười nói lớn truyền tới từ bên kia: "Mới vừa rồi cô nhìn thấy không, cô ta đến, cô cảm thấy em gái cô ta là người như thế nào? Tôi cảm thấy nhất định là một nữ đồng chí thời đại mới không ngừng cố gắng phấn đấu vượt qua khó khăn, cho nên người thanh niên kia mới có thể bỏ cô ta, lựa chọn người có chung lý tưởng cách mạng tiến bộ, theo tôi thấy, nhất định là cô ta có vấn đề, nếu không đang tốt lành, tại sao có thể làm như vậy! Cũng may kịp thời phát hiện, nếu không kết hôn rồi, vậy thì mọi chuyện quá trễ rồi!" Những lời này, phối với giọng của người nói, bên này đều biết, đây rõ ràng nói Du Hướng An!
Lúc này Nghiêm Du Trân đứng lên, động tác của Du Hướng An còn nhanh hơn cô ấy, đi nhanh đến phòng làm việc bên cạnh, nhìn tình hình này, Tôn Khánh Xuân đuổi sát theo sau, anh ta sợ cô ra tay đánh người.
Du Hướng An đi đến, Lý Kiến Quốc thấy bộ dạng hùng hổ của cô, cong khóe miệng cứng ngắc một cái, gật đầu coi như lời chào, ngay sau đó vùi đầu vào sửa sang lại tài liệu trên bàn, ý tránh rất rõ ràng.
Đặng Hà Hồng cũng bị sự xuất hiện của Du Hướng An dọa sợ hết hồn, nhưng chị ta cũng không sợ Du Hướng An, so sánh thân hình hai người một chút, nếu muốn đánh nhau, một mình chị ta có thể đánh hai người như cô!
Nghiêm Dư Trân vội vàng đuổi theo, đè tay của Du Hướng An lại: "Đây là thế nào." Ngay sau đó nhỏ giọng: 'Tiểu An, em đừng ngu ngốc, đừng nên ra tay đánh người."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Du Hướng An cười một tiếng: "Em không phải muốn đánh người." Nếu đánh người cô sẽ rất dễ bị thua thiệt, cô sẽ không chủ động ra tay, cô là đến nói phải trái.
Lấy lý phục người.
"Mới vừa rồi các người đang nói gì?" Du Hướng An hỏi Lý Kiến Quốc.
Lý Kiến Quốc nhếch mép một cái: "Tôi mới tới, tôi không biết, tôi không biết." Lúc này đến một người liên tục phủ nhận.
Du Hướng An ồ một tiếng, gật đầu: "Như vậy, tôi còn nghĩ rằng các người đang len lén nói xấu sau lưng người ta chứ, có vài người nha, cũng không biết tại sao, chính là não nhỏ, miệng nói lảm nhảm, không tích đức, gặp phải chuyện gì, cũng không dùng đầu óc suy nghĩ thử một chút, nghe được tin gì, liền há miệng thêm dầu thêm mỡ bịa chuyện khắp mọi nơi, không tích khẩu đức, hình như quốc gia chúng ta đều nói kính già yêu trẻ, đây là đức tính tốt của nước ta, nhưng có vài người, là không xứng được mọi người tôn trọng, tại sao mọi người sẽ kính già, là bởi vì bọn họ đã trải qua rất nhiều chuyện, suy xét mọi chuyện cũng sẽ xa dài hơn, thường có thể nói ra những hướng dẫn có ý nghĩa cho những người trẻ tuổi, nhưng cũng có vài người, đã già rồi, chỉ bởi vì thời gian lãng phí trên người đó nhiều năm, cho nên mới nói, không phải tất cả người đi trước đều đáng được tôn kính, người xấu già rồi thì vẫn là người xấu, không xứng!"
Chỉ cây dâu mắng cây hòe, ai không biết chứ.
Mới vừa rồi lời của Đặng Hà Hồng không phải là nói cô có vấn đề sao, là cô không cần cù chăm chỉ, không biết phấn đấu, là cô có vấn đề cho nên Chu Bác Dương mới có thể không muốn cô mà chọn em gái cô sao, nếu như cô im lặng không lên tiếng, chị ta còn tưởng cô là người dễ ức hiếp. Trước đó ở chuyện làm ăn chị ta gây khó khăn, Du Hướng An không trực tiếp ra mặt, có phải chị ta cho rằng cô không dám ra mặt không?
Nếu cứ mặc kệ không quan tâm như vậy mọi chuyện sẽ ngày càng tệ hơn, nếu như chị ta muốn làm lớn, vậy thì làm lớn, chuyện này có trở nên ồn ào hơn thì cô cũng không sợ.
Lý Kiến Quốc bị những lời này của cô dọa sợ, chuyện này, miệng lưỡi của cô gái nhỏ này thật lợi hại, không có nói một chữ thô tục nào, nhưng Đặng Hà Hồng lại bị những lời của cô làm cho đỏ mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro