Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Mua Thịt
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Ngày hôm đó, Diệp Thất Giai tới báo tin, nói là hôm nay bên Cung Tiêu Xã của bọn họ và cửa hàng thực phẩm phụ đều nhập về một đợt hàng, dặn bọn họ muốn mua đồ thì đi xếp hàng sớm.
Có người quen làm việc trong Cung Tiêu Xã thì mua đồ cũng tương đối rẻ.
Du Thanh Sơn bảo Du Hướng Cư chạy tới thông báo cho nhà họ Tần, mọi người lập tức vào trận chờ đợi.
Số tem phiếu và các loại lương thực mỗi tháng đều được chia sẵn theo suất, nhiều hơn số suất đã chia này thì không thể mua, nếu thật sự cần cũng chỉ có thể đổi với người khác, hoặc là lén ra chợ đen. Nhưng có suất cũng không đồng nghĩa với việc có thể mua được, có vài thứ quanh năm khan hiếm, ví dụ như thịt lợn, bọn họ mỗi tháng có một tem phiếu nửa cân thịt, nhưng suốt bốn tháng của nửa đầu năm trước bọn họ cũng không mua nổi một hai cân thịt, điều này có thể nói rõ vấn đề.
Cả cái huyện lớn như vậy, mỗi tháng số heo bị giết mổ nhiều như vậy nhưng sói nhiều thịt ít, thịt nhiều vẫn không đủ chia, cho dù ông có tiền có tem phiếu thì thế nào? Đến lượt ông bảo không có là không có.
Nếu không tại sao mọi người đều ghen tị với công nhân làm việc trong nhà máy thịt?
Bọn họ đi làm ở đó, dựa vào quan hệ có thể mua trước thịt, đồng nghĩa với việc họ hàng nhà bọn họ thỉnh thoảng cũng được ăn đến thịt.
Thật ra thịt lợn ở chỗ bọn họ không khan hiếm đến mức ấy, nhưng bởi vì phát sinh dịch tả lợn, rất nhiều lợn bị bệnh chết, vốn là cung không đủ cầu thì sau dịch càng nghiêm trọng, đến bây giờ, thịt lợn chỗ bọn họ vẫn chưa đủ cung như trước dịch, nhưng so với nửa năm trước đã tốt hơn nhiều.
Du Thanh Sơn và Du Hướng Hải nửa đêm thức dậy xếp hàng, Triệu Xảo Nương còn đổi ca với người khác để có đủ thời gian đi mua sắm.
Diệp Thất Giai cũng xin đổi ca, đám đàn ông trong nhà đã đi xếp hàng từ sớm, còn phụ nữ thì đợi đến ban ngày đi thay ca, đến giờ đi làm thì đàn ông về đi làm, phụ nữ tiếp tục xếp hàng. Du Hướng Cư đi sát theo Triệu Xảo Nương, cậu không còn nhỏ, có thể giúp mọi người một ít công việc.
Du Hướng An cũng đi xếp hàng, đợi đến khi cô muốn đi làm thì Diêu Thúy Phân đến thay, cô không đến sớm như Du Thanh Sơn và Du Hướng Hải, nhưng cũng không muộn, đại khái khoảng bốn giờ sáng đã xếp hàng, may là bản thân ngủ sớm, bằng không nhất định lúc đi làm sẽ mệt mỏi lắm.
Lúc Du Hướng An xếp hàng thì chỉ có một mình cô cảm thấy mệt, những người khác phần lớn đều cao hứng phấn chấn nói chuyện phiếm, trong lời nói tràn ngập hưng phấn.
Du Hướng An: "..."
Lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được sự thiếu thốn vật tư của thời đại này.
Nếu không phải sợ không mua được thì họ có cần như vậy sao?
Du Hướng An không về nhà buổi trưa vì thời gian nghỉ ngơi quá ngắn. Đến chiều tan tầm, còn chưa về đến cửa cô đã ngửi thấy mùi thịt, không chỉ nhà bọn họ, những người khác ở phụ cận cũng thoang thoảng mùi thịt. Bình thường trên đường trở về thường xuyên thấy đám nhóc con choai choai đang chơi đùa vui đùa, hôm nay thì không thấy một ai, để ý chút còn có thể nghe được một ít phụ huynh "răn dạy" mấy đứa trẻ đừng thèm quá mà ăn vụng, xem ra hôm nay tất cả mọi người đều có thu hoạch không nhỏ.
"Chị năm, chị đã về rồi! Hôm nay chúng ta có thể ăn thịt và canh xương đấy!” Đôi mắt Du Hướng Cư sáng lấp lánh.
Du Hướng An cũng nở nụ cười: "Hôm nay mua được gì?”
Du Hướng Cư đắc ý nhíu cái mũi nhỏ: “Hôm nay chúng em đi sớm, suất của chúng em đều mua được hết không thiếu thứ gì. Hôm nay còn có cá đấy, chúng em mua cá, trong nhà cất được một cân thịt, nếu như không phải bị giới hạn số suất thì chúng em còn có thể mua nhiều hơn!” Cậu cảm thấy tiếc quá đi, không nhân dịp này mua, lần được ăn thịt tiếp theo còn không biết là lúc nào.
Du Hướng An đi vào phòng bếp nghía một chút, nhà họ tính mua một cân thịt, nhưng chỉ có nửa cân, vẫn là loại "thịt thứ cấp" mỡ ít thịt nạc nhiều, còn có nửa cân sườn nữa.
Trong mắt con người thời đó, toàn thân lợn chỉ có mỡ là phần tốt nhất, bởi vì cần mỡ, người lúc này thường thiếu dầu mỡ, thịt nạc trong mắt bọn họ vừa khô vừa cứng, không ngon, nếu mua được sườn thì còn thiệt hơn, chẳng qua bọn họ được mua thịt nhưng không có quyền chọn thịt, đối phương cắt phần nào phải lấy phần ấy, trừ phi có quan hệ.
Du Hướng Cư nuốt nước miếng: “Hôm nay rán mỡ, em còn ăn một miếng tóp mỡ đấy, thơm ghê luôn!” Vẻ mặt của cậu vô cùng hưởng thụ: “Mà mỡ ít quá, nếu nhiều hơn một chút thì tốt.”
Du Hướng An: "..."
Cô thầm kêu rên trong lòng, đã có bao giờ, một người không thịt không vui như cô mà tới nơi này lâu như vậy vẫn luôn phải ăn chay, hôm nay mới nhìn thấy thịt lợn lần đầu. Tháng ngày này thật quá khó khăn.
Ngoài lương thực và thịt ra, lần này còn có phở, trứng gà, xà phòng, đường nâu…, tiền lương tháng này của Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương đã bay mất bảy tám phần.
Có người quen làm việc trong Cung Tiêu Xã thì mua đồ cũng tương đối rẻ.
Du Thanh Sơn bảo Du Hướng Cư chạy tới thông báo cho nhà họ Tần, mọi người lập tức vào trận chờ đợi.
Số tem phiếu và các loại lương thực mỗi tháng đều được chia sẵn theo suất, nhiều hơn số suất đã chia này thì không thể mua, nếu thật sự cần cũng chỉ có thể đổi với người khác, hoặc là lén ra chợ đen. Nhưng có suất cũng không đồng nghĩa với việc có thể mua được, có vài thứ quanh năm khan hiếm, ví dụ như thịt lợn, bọn họ mỗi tháng có một tem phiếu nửa cân thịt, nhưng suốt bốn tháng của nửa đầu năm trước bọn họ cũng không mua nổi một hai cân thịt, điều này có thể nói rõ vấn đề.
Cả cái huyện lớn như vậy, mỗi tháng số heo bị giết mổ nhiều như vậy nhưng sói nhiều thịt ít, thịt nhiều vẫn không đủ chia, cho dù ông có tiền có tem phiếu thì thế nào? Đến lượt ông bảo không có là không có.
Nếu không tại sao mọi người đều ghen tị với công nhân làm việc trong nhà máy thịt?
Bọn họ đi làm ở đó, dựa vào quan hệ có thể mua trước thịt, đồng nghĩa với việc họ hàng nhà bọn họ thỉnh thoảng cũng được ăn đến thịt.
Thật ra thịt lợn ở chỗ bọn họ không khan hiếm đến mức ấy, nhưng bởi vì phát sinh dịch tả lợn, rất nhiều lợn bị bệnh chết, vốn là cung không đủ cầu thì sau dịch càng nghiêm trọng, đến bây giờ, thịt lợn chỗ bọn họ vẫn chưa đủ cung như trước dịch, nhưng so với nửa năm trước đã tốt hơn nhiều.
Du Thanh Sơn và Du Hướng Hải nửa đêm thức dậy xếp hàng, Triệu Xảo Nương còn đổi ca với người khác để có đủ thời gian đi mua sắm.
Diệp Thất Giai cũng xin đổi ca, đám đàn ông trong nhà đã đi xếp hàng từ sớm, còn phụ nữ thì đợi đến ban ngày đi thay ca, đến giờ đi làm thì đàn ông về đi làm, phụ nữ tiếp tục xếp hàng. Du Hướng Cư đi sát theo Triệu Xảo Nương, cậu không còn nhỏ, có thể giúp mọi người một ít công việc.
Du Hướng An cũng đi xếp hàng, đợi đến khi cô muốn đi làm thì Diêu Thúy Phân đến thay, cô không đến sớm như Du Thanh Sơn và Du Hướng Hải, nhưng cũng không muộn, đại khái khoảng bốn giờ sáng đã xếp hàng, may là bản thân ngủ sớm, bằng không nhất định lúc đi làm sẽ mệt mỏi lắm.
Lúc Du Hướng An xếp hàng thì chỉ có một mình cô cảm thấy mệt, những người khác phần lớn đều cao hứng phấn chấn nói chuyện phiếm, trong lời nói tràn ngập hưng phấn.
Du Hướng An: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc được sự thiếu thốn vật tư của thời đại này.
Nếu không phải sợ không mua được thì họ có cần như vậy sao?
Du Hướng An không về nhà buổi trưa vì thời gian nghỉ ngơi quá ngắn. Đến chiều tan tầm, còn chưa về đến cửa cô đã ngửi thấy mùi thịt, không chỉ nhà bọn họ, những người khác ở phụ cận cũng thoang thoảng mùi thịt. Bình thường trên đường trở về thường xuyên thấy đám nhóc con choai choai đang chơi đùa vui đùa, hôm nay thì không thấy một ai, để ý chút còn có thể nghe được một ít phụ huynh "răn dạy" mấy đứa trẻ đừng thèm quá mà ăn vụng, xem ra hôm nay tất cả mọi người đều có thu hoạch không nhỏ.
"Chị năm, chị đã về rồi! Hôm nay chúng ta có thể ăn thịt và canh xương đấy!” Đôi mắt Du Hướng Cư sáng lấp lánh.
Du Hướng An cũng nở nụ cười: "Hôm nay mua được gì?”
Du Hướng Cư đắc ý nhíu cái mũi nhỏ: “Hôm nay chúng em đi sớm, suất của chúng em đều mua được hết không thiếu thứ gì. Hôm nay còn có cá đấy, chúng em mua cá, trong nhà cất được một cân thịt, nếu như không phải bị giới hạn số suất thì chúng em còn có thể mua nhiều hơn!” Cậu cảm thấy tiếc quá đi, không nhân dịp này mua, lần được ăn thịt tiếp theo còn không biết là lúc nào.
Du Hướng An đi vào phòng bếp nghía một chút, nhà họ tính mua một cân thịt, nhưng chỉ có nửa cân, vẫn là loại "thịt thứ cấp" mỡ ít thịt nạc nhiều, còn có nửa cân sườn nữa.
Trong mắt con người thời đó, toàn thân lợn chỉ có mỡ là phần tốt nhất, bởi vì cần mỡ, người lúc này thường thiếu dầu mỡ, thịt nạc trong mắt bọn họ vừa khô vừa cứng, không ngon, nếu mua được sườn thì còn thiệt hơn, chẳng qua bọn họ được mua thịt nhưng không có quyền chọn thịt, đối phương cắt phần nào phải lấy phần ấy, trừ phi có quan hệ.
Du Hướng Cư nuốt nước miếng: “Hôm nay rán mỡ, em còn ăn một miếng tóp mỡ đấy, thơm ghê luôn!” Vẻ mặt của cậu vô cùng hưởng thụ: “Mà mỡ ít quá, nếu nhiều hơn một chút thì tốt.”
Du Hướng An: "..."
Cô thầm kêu rên trong lòng, đã có bao giờ, một người không thịt không vui như cô mà tới nơi này lâu như vậy vẫn luôn phải ăn chay, hôm nay mới nhìn thấy thịt lợn lần đầu. Tháng ngày này thật quá khó khăn.
Ngoài lương thực và thịt ra, lần này còn có phở, trứng gà, xà phòng, đường nâu…, tiền lương tháng này của Du Thanh Sơn và Triệu Xảo Nương đã bay mất bảy tám phần.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro