Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Thở Phào Nhẹ Nh...

Đại Hà Đông Lưu

2024-10-29 23:30:21

Đinh Mẫn Tú không nhìn thấy Du Hướng An, cô ta đi ra ngoài mua ô mai chua, hiện tại cô ta đã tiến vào giai đoạn nôn nghén, phản ứng tương đối nghiêm trọng, chỉ có lúc ngậm ô mai mới dễ chịu hơn một chút, lúc nãy nhà không còn ô mai, cô ta chỉ có thể tự ra ngoài mua.

Chu Bác Dương vừa tan tầm, mệt mỏi một ngày nên không muốn động đậy, ông nội và cha thì không cần nghĩ, họ sẽ không ra giúp cô chạy vặt, bà nội và mẹ đang chuẩn bị bữa tối, Đinh Mẫn Tú cũng không muốn vì chuyện nhỏ này mà làm phiền bọn họ.

Cô ta biết, tuy rằng bọn họ nể mặt đứa bé trong bụng nên không nói lời lạnh lùng với cô, nhưng nhỡ mà cô sinh ra một đứa con gái...

Đinh Mẫn Tú mỗi lần nghĩ tới đây không khỏi rùng mình một cái.

Cô ta chỉ có thể tóm chặt Chu Bác Dương.

Nếu nhà họ Chu không cần anh ta nữa, cô ta cũng không có chỗ đi.

Cha ruột cô ta không đáng tin cậy, mà hiện tại ông ta còn không biết tin cô ta đã lấy chồng, nếu biết, ông ta nhất định sẽ mở miệng đòi quà cưới giá trị. Nếu như cô ta không sống nổi ở nhà họ Chu nữa, đại khái ông ta sẽ vì tiền mà gả cô ta đi thật xa, gả cô ta cho một người mà cô ta không quen biết...

Có đôi khi, Đinh Mẫn Tú cũng không biết tại sao mọi chuyện lại biến thành như vậy, tại sao lại bị bọn họ phát hiện, để lộ tin tức, thất bại trong sương mù.

Rõ ràng, trong toan tính của cô ta, không nên là như vậy...

Du Hướng An mua băng vệ sinh trở về lập tức tắm rửa chuẩn bị dùng nó, Triệu Xảo Nương nghe được âm thanh liền chạy qua xem, nhìn thấy cô đang rửa mặt cũng không nói gì, bà về phòng cầm một xấp giấy bồi lớn cho cô, sau đó trở về phòng nghỉ ngơi.

Khóe miệng Du Hướng An giật giật: "..."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tháng này thì đành chịu, có lẽ cô vẫn phải dựa vào giấy bồi để qua mấy ngày đặc biệt này, tháng sau, đến lúc cô được phát tiền lương, nông trường Tây Tây hẳn cũng có thể có được một kết quả chuẩn xác, đến lúc đó trong tay cô sẽ tương đối dư dả.

Đậu nành trong trang trại không bán được giá, nhưng táo lại rất đắt hàng. Thời đại này này còn không thể lấp đầy bụng thì dư đâu thời gian và công sức để chăm sóc vườn cây ăn quả chứ, điều này dẫn đến hoa quả trên thị trường vẫn luôn thuộc loại vật tư tương đối hút khách, nhà bọn họ có thể ăn được hoa quả đều là đồ địa phương, những loại hoa quả dễ vận chuyển. Trong trí nhớ của nguyên chủ, loại trái cây phương Bắc như táo cô ấy chỉ được ăn một lần. Lần đó là anh họ bên nhà họ Tần đi lính mang về, quả táo không lớn, cũng không ngọt, một quả bị cắt thành rất nhiều miếng nhỏ, mỗi người chia nhau một miếng nhỏ nếm thử chút thôi.

Nhưng táo của cô thì rất to, chất lượng nhìn qua cũng rất tốt, tuy rằng cô còn chưa được nếm thử miếng nào nhưng ngửi thấy mùi trái cây cũng có thể xác định táo này khẳng định ngon, chắc chắn có thể bán được giá tốt. Nhưng đám táo này cô còn phải chăm chút thêm cho nó mới bán được, vừa mới hái từ trên cành cây còn tươi quá, không giải thích được tại sao, hơn nữa lúc này cũng chưa đến mùa táo nữa.

Nếu muốn bán thì tốt nhất là đi đến nơi đông người hỗn tạp như nhà ga xe lửa, muốn không thu hút sự chú ý của mọi người còn phải ngụy trang cho khéo, nếu bị bắt thì hậu quả rất khó lường. Nhưng cô có nông trại, nếu thật sự rơi vào tình huống bất đắc dĩ, trốn vào bên trong vẫn có thể tránh được trong thời gian ngắn.

Nhưng cách này chỉ có thể dùng khi tình huống thật sự nguy cấp, bằng không bị người phát hiện có khi cô lại bị người ta coi là yêu ma quỷ quái mất.

Bởi vì đến kinh nguyệt, chỉ có ba miếng băng vệ sinh dùng hết, dùng giấy bồi cô lại không quen nên mấy ngày nay lúc Du Hướng An đi làm đều đứng thẳng người, nếu không cẩn thận rò rỉ ra...

Đợi đến khi mấy ngày “đặc biệt” trôi qua, cô mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, rau xanh bọn họ mang về từ chỗ ông nội và bác cả cũng đã ăn hết, mấy ngày tiếp theo hoặc là đi cửa hàng thực phẩm phụ mua, hoặc là đi đào rau dại, nhưng rau dại ở xung quanh nhà bọn họ đã bị người khác hái hết, gần gần thì không thấy mà muốn thì phải đi thật lâu, hơn nữa rau dại cơ bản đều có vị đắng chát, thi thoảng ăn vài bữa còn cảm thấy mới lạ, cảm thấy ăn cũng được, thường xuyên ăn thì không được đâu, nhất là thời này còn không hay dùng muối nấu ăn, chỉ thả vào nước nóng thấy chín thì ăn, ăn vậy đâu biết ngon là gì, chỉ có thể lấp đầy bụng được thôi.

Rau xanh là loại thức ăn có hương vị thơm ngon mới được thuần hóa từ đời này sang đời khác để trở thành khách quen xuất hiện trên bàn ăn của mọi người.

Triệu Xảo Nương không có tiền mua đồ ăn, dùng rau khô trong nhà cùng dưa muối hợp lại, có lẽ hàng hóa cũng sẽ được đưa đến vào mấy ngày này, hàng hóa lúc mới tới là nhiều nhất, còn nhiều loại hàng, tốt nhất là mua một lần luôn.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống

Số ký tự: 0