Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Thỏa Mãn
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Sau khi Đặng Hà Hồng bị Vương Vận Lai nhắc nhở thì mới chịu thôi, cuộc sống của Du Hướng An ở nhà máy càng ngày càng giống như cá gặp nước, sau đó, cô tranh thủ đến trường tham gia kì thi.
Với tình huống hiện tại của cô, giáo viên cũng không ý kiến gì, miễn là cô trở lại kỳ thi, thành tích không kém quá thì sẽ cho cô giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An không phát hiện bóng dáng của Đinh Mẫn Tú.
Như vậy nếu cô ta không có lý do chính đáng thì sẽ không có giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ lại cũng đoán được nguyên nhân, như bình thường, hiện tại chắc cô ta đang trong giai đoạn nôn nghén, nếu tình hình nghiêm trọng đương nhiên sẽ không đến tham gia kì thi.
Số lượng sinh viên không nhiều, hiệu suất làm việc của trường học cũng rất nhanh, thi xong liền phát cho mỗi người một tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An cất giấy chứng nhận tốt nghiệp xong, đồng thời cũng lấy được khoản tiền đầu tiên, hai mươi bảy đồng rưỡi, phát chung với tiền lương còn có một số tem phiếu.
Hai mươi bảy đồng rưỡi, trông thì rất ít, chắc chỉ vừa bằng tiền mua một ly trà sữa, nhưng phải xét theo giá cả thời này: nửa cân thịt lợn hơn bảy hào, một cân gạo một hào hai. Nếu cô bỏ toàn bộ tiền lương ra mua gạo có thể mua hơn một trăm cân, hơn một trăm cân gạo, giả thiết một ngày ăn hai cân, một tháng cũng chỉ ăn hết sáu mươi cân.
Nếu là nông thôn, ở nông thôn ngoại trừ muối, vải và các nhu yếu phẩm khác thì những đều có thể tự cung tự cấp, hơn hai mươi đồng, không phải cưới hỏi, chữa bệnh cũng đủ dùng một hai năm.
Đó là một "số tiền khổng lồ".
Trừ túi tiền phồng lên thì nông trường Tây Tây cũng càng ngày càng tốt.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ Du Hướng An đều đi vào xem một lượt, hiện tại bên trong đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, đậu nành đại khái trồng hai sào đất, hiện tại tăng lên một mẫu đất, cây ăn quả lúc đầu chỉ có bốn cây: táo, hạt dẻ, nho, lê mỗi loại một cây. Hiện tại táo đã ra mầm, nho mọc thêm năm cây, hạt dẻ sắp chín, đợi đến khi hạt dẻ chín, cô phải trồng nhiều thêm mấy cây, hàm lượng tinh bột của hạt dẻ cũng không thấp, cách ăn lại nhiều lại dễ bảo quản. Trong suối có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi lội, phỏng chừng có hơn mười con cá nặng hai ba cân, cô còn cố ý quây một cái một cái ao nhỏ trong góc để nuôi cá nhỏ, đào cái này vì không muốn bị đám vịt chạy vào, cô mà không làm thế thì chắc sẽ vào miệng những con vịt kia hết.
Lúc đầu chỉ có hai con vịt, con nào con nấy mập ba bốn cân, hiện tại có thêm mười hai con vịt con, trong đó có ba con lớn hơn một chút được cô mua ngay từ đầu.
Đi vào kho hàng, bên trong có hơn một trăm cân táo thu được lúc trước, còn có một ít đậu nành. Bên cạnh nhà kho có một cái bếp đã được dựng xong, chỗ đặt nồi sắt trên bết hãy còn trống, bên cạnh đặt một cái liễn sứ, Du Hướng An mở ra, bên trong là một bát canh cá.
Du Hướng An cầm bát đũa lên vui vẻ hưởng thụ, trải qua khoảng thời gian thí nghiệm đã chứng minh đồ ăn ở đây ăn vô hại, hiện tại cô có thể yên tâm ăn uống rồi.
Ăn sạch cả canh cùng thịt cá, Du Hướng An thỏa mãn sờ sờ bụng.
Bởi vì có nơi này nên gần đây cô không cần vào phòng bếp lấy khoai lang khi bị đói tỉnh giấc vào nửa đêm nửa, còn bị Tiểu Cư quan tâm hỏi, có phải gần đây cô chán ăn không.
Chán ăn sao?
Không, không có chuyện đó.
Cô cầm cuốc lên tiếp tục làm việc, cô định đào to cái ao nhỏ ở hạ lưu dòng suối để nuôi thêm cá.
Trồng đậu nành và cây ăn quả thì một nhát là xong, nhưng nuôi cá và vịt thì không như thế được, cần phải làm từ từ từng chút một.
Vất vả thì vất vả, nhưng nhìn những con cá vô ưu vô lự kia, Du Hướng An Mãn cảm thấy bản thân tràn đầy động lực.
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, Du Hướng An mới ngừng lại, cô bắt một con cá trắm cỏ thả vào nuôi ở trong vại, cô định ngày mai sẽ mang ra rồi nói là mình mua.
Hiện tại trên tay cô có tiền, Du Thanh Sơn không cần cô dùng tiền của mình trợ cấp cho gia đình, vậy cô liền lấy đồ ăn cho gia đình.
Bàn tay vàng của cô tuy rằng chỉ có như vậy, nhưng không thể nghi ngờ, Du Hướng An đã đủ thỏa mãn.
Bốn loại trái cây đều có tác dụng riêng, bán ra có thể đổi không ít tiền. Đậu nành có thể làm tương đậu, đậu phụ, dầu đậu nành, nước tương..., làm phong phú bàn ăn, cá và vịt có thể cung cấp thịt cần thiết cho cơ thể con người, mật ong càng không cần phải nói, hơn nữa mấu chốt là đậu nành và cây ăn quả có thể nhanh chóng gieo hạt, nhanh chóng thu hoạch. Đây là thần khí lười biếng, nếu không chỉ có một mình cô làm sao làm cho xuể được.
Với tình huống hiện tại của cô, giáo viên cũng không ý kiến gì, miễn là cô trở lại kỳ thi, thành tích không kém quá thì sẽ cho cô giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An không phát hiện bóng dáng của Đinh Mẫn Tú.
Như vậy nếu cô ta không có lý do chính đáng thì sẽ không có giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ lại cũng đoán được nguyên nhân, như bình thường, hiện tại chắc cô ta đang trong giai đoạn nôn nghén, nếu tình hình nghiêm trọng đương nhiên sẽ không đến tham gia kì thi.
Số lượng sinh viên không nhiều, hiệu suất làm việc của trường học cũng rất nhanh, thi xong liền phát cho mỗi người một tờ giấy chứng nhận tốt nghiệp.
Du Hướng An cất giấy chứng nhận tốt nghiệp xong, đồng thời cũng lấy được khoản tiền đầu tiên, hai mươi bảy đồng rưỡi, phát chung với tiền lương còn có một số tem phiếu.
Hai mươi bảy đồng rưỡi, trông thì rất ít, chắc chỉ vừa bằng tiền mua một ly trà sữa, nhưng phải xét theo giá cả thời này: nửa cân thịt lợn hơn bảy hào, một cân gạo một hào hai. Nếu cô bỏ toàn bộ tiền lương ra mua gạo có thể mua hơn một trăm cân, hơn một trăm cân gạo, giả thiết một ngày ăn hai cân, một tháng cũng chỉ ăn hết sáu mươi cân.
Nếu là nông thôn, ở nông thôn ngoại trừ muối, vải và các nhu yếu phẩm khác thì những đều có thể tự cung tự cấp, hơn hai mươi đồng, không phải cưới hỏi, chữa bệnh cũng đủ dùng một hai năm.
Đó là một "số tiền khổng lồ".
Trừ túi tiền phồng lên thì nông trường Tây Tây cũng càng ngày càng tốt.
Mỗi ngày trước khi đi ngủ Du Hướng An đều đi vào xem một lượt, hiện tại bên trong đã thay đổi rất nhiều. Ban đầu, đậu nành đại khái trồng hai sào đất, hiện tại tăng lên một mẫu đất, cây ăn quả lúc đầu chỉ có bốn cây: táo, hạt dẻ, nho, lê mỗi loại một cây. Hiện tại táo đã ra mầm, nho mọc thêm năm cây, hạt dẻ sắp chín, đợi đến khi hạt dẻ chín, cô phải trồng nhiều thêm mấy cây, hàm lượng tinh bột của hạt dẻ cũng không thấp, cách ăn lại nhiều lại dễ bảo quản. Trong suối có thể nhìn thấy từng đàn cá bơi lội, phỏng chừng có hơn mười con cá nặng hai ba cân, cô còn cố ý quây một cái một cái ao nhỏ trong góc để nuôi cá nhỏ, đào cái này vì không muốn bị đám vịt chạy vào, cô mà không làm thế thì chắc sẽ vào miệng những con vịt kia hết.
Lúc đầu chỉ có hai con vịt, con nào con nấy mập ba bốn cân, hiện tại có thêm mười hai con vịt con, trong đó có ba con lớn hơn một chút được cô mua ngay từ đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi vào kho hàng, bên trong có hơn một trăm cân táo thu được lúc trước, còn có một ít đậu nành. Bên cạnh nhà kho có một cái bếp đã được dựng xong, chỗ đặt nồi sắt trên bết hãy còn trống, bên cạnh đặt một cái liễn sứ, Du Hướng An mở ra, bên trong là một bát canh cá.
Du Hướng An cầm bát đũa lên vui vẻ hưởng thụ, trải qua khoảng thời gian thí nghiệm đã chứng minh đồ ăn ở đây ăn vô hại, hiện tại cô có thể yên tâm ăn uống rồi.
Ăn sạch cả canh cùng thịt cá, Du Hướng An thỏa mãn sờ sờ bụng.
Bởi vì có nơi này nên gần đây cô không cần vào phòng bếp lấy khoai lang khi bị đói tỉnh giấc vào nửa đêm nửa, còn bị Tiểu Cư quan tâm hỏi, có phải gần đây cô chán ăn không.
Chán ăn sao?
Không, không có chuyện đó.
Cô cầm cuốc lên tiếp tục làm việc, cô định đào to cái ao nhỏ ở hạ lưu dòng suối để nuôi thêm cá.
Trồng đậu nành và cây ăn quả thì một nhát là xong, nhưng nuôi cá và vịt thì không như thế được, cần phải làm từ từ từng chút một.
Vất vả thì vất vả, nhưng nhìn những con cá vô ưu vô lự kia, Du Hướng An Mãn cảm thấy bản thân tràn đầy động lực.
Bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, Du Hướng An mới ngừng lại, cô bắt một con cá trắm cỏ thả vào nuôi ở trong vại, cô định ngày mai sẽ mang ra rồi nói là mình mua.
Hiện tại trên tay cô có tiền, Du Thanh Sơn không cần cô dùng tiền của mình trợ cấp cho gia đình, vậy cô liền lấy đồ ăn cho gia đình.
Bàn tay vàng của cô tuy rằng chỉ có như vậy, nhưng không thể nghi ngờ, Du Hướng An đã đủ thỏa mãn.
Bốn loại trái cây đều có tác dụng riêng, bán ra có thể đổi không ít tiền. Đậu nành có thể làm tương đậu, đậu phụ, dầu đậu nành, nước tương..., làm phong phú bàn ăn, cá và vịt có thể cung cấp thịt cần thiết cho cơ thể con người, mật ong càng không cần phải nói, hơn nữa mấu chốt là đậu nành và cây ăn quả có thể nhanh chóng gieo hạt, nhanh chóng thu hoạch. Đây là thần khí lười biếng, nếu không chỉ có một mình cô làm sao làm cho xuể được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro