Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Tiệm Cơm Quốc D...
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Xe hư rồi, toàn bộ mọi người đều xuống xe, Phó trưởng xưởng thấy thắc mắc trên mặt Du Hướng An, cười một tiếng: "Hôm nay vận may không tốt, chẳng qua, chuyện này cũng rất bình thường, xe này đã rất cũ rồi, luôn luôn sẽ xuất hiện vấn đề."
Hai anh tài xế nghe được thì cười ha ha một tiếng, một người đi xuống kiểm tra một chút, "Yên tâm, chỉ là vấn đề nhỏ, rất nhanh sẽ sửa xong thôi."
Hai người bọn họ lấy xuống một cái hòm nhỏ, bên trong đều là công cụ sửa xe.
Du Hướng An bừng tỉnh, ở thời đại này không thể nhìn thấy tiệm sửa xe ở khắp nơi giống như ở đời sau, xảy ra vấn đề gì, chỉ cần vấn đề không lớn, đều là tài xế tự giải quyết.
Thời đại này muốn làm tài xế, trừ biết lái ra còn phải biết sửa mới được, nếu không giống như tình huống hôm nay vậy, còn phải nghĩ cách tìm đến một tiệm sửa xe, đi đến sửa rồi lại trở về, phải chậm trễ bao nhiêu chuyện.
Hai người tài xế sửa xe, ở bên cạnh Phó xưởng trưởng Vương và Du Hướng An thì nhìn xem, Phó xưởng trưởng Vương là do yêu xe còn Du Hướng An lại muốn học trộm, nghề nhiều không đè người, có lẽ lúc nào đó có thể dùng đến lúc cần. Ở bên cạnh tài xế nhìn hai người bọn họ xem nghiêm túc như vậy, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu cũng không nghĩ nhiều, dù sao một người là Phó trưởng xưởng, một người là một cô gái, Phó xưởng còn có thể đổi nghề làm tài xế? Bây giờ người cầm lái có ai là nữ?
Không phải nói con gái không thể lái xe, nhưng người vào Nam ra Bắc cần phải có giá trị vũ lực nhất định, tối thiểu thân thể cần phải cường tráng, người bình thường nhìn vào sẽ không dám tự tiện ra tay, nếu là một cô gái, người có lòng xấu xa sẽ dễ dàng nổi lòng tham, nếu đổi là đàn ông, vậy sẽ phải suy nghĩ thử có nên ra tay hay không.
Hai người tài xế rất thuần thục, không đến mười phút, liền sửa xong xe, lại lên đường.
Phó trưởng xưởng Vương lại ngồi về buồng sau xe, cởi ra nút áo đầu tiên trên áo Tôn Trung Sơn của mình, cầm ra bình nước mình mang theo bên cạnh, "Tiểu An, cháu có mang nước không?"
Du Hướng An cũng lấy một bình nước từ trong túi vải của mình, "Trưởng xưởng, cháu có mang."
Bởi vì cô phải đi công tác, Du Thanh Sơn liền để cho cô mang theo bình nước duy nhất trong nhà đi.
Phó xưởng trưởng Vương cười nhẹ, cơ bản hằng năm ông đều làm vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ở trước mặt một nữ đồng chí có tuổi tác nhỏ như vậy, ông kiểm soát vẻ mặt của mìn, nhìn qua dễ gần một chút, "Đồng chí Tiểu An, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Du Hướng An: "Mười tám tuổi ạ."
Phó trưởng xưởng: "Mười tám tuổi, cháu trai lớn nhất của chú, năm nay cũng mười ba tuổi."
Du Hướng An tự nhiên tiếp lời: "Mười ba tuổi, học lớp mấy rồi ạ?"
"Năm nay là lớp năm."
"..."
Hai người một hỏi một đáp, mặc dù khi nói chuyện sống lưng thẳng tắp không giống như đang nói chuyện nhà, nhưng sau khi giao lưu quả thật đã thân thiết không ít.
Bình thường từ thị trấn đến thành phố phải lái xe hơn một tiếng một chút, tài xế cũng quen đường, sửa xe cũng không mất nhiều thời gian, hôm nay nửa giờ đã thuận lợi đến mục tiêu.
Nhà máy ép dầu chủ yếu ép dầu đậu phộng, Phó trưởng xưởng Vương quản lý hậu cần và phúc lợi trong nhà máy, ông ấy là đến đặt hàng ở nhà máy ép dầu này, làm phúc lợi vào dịp Trung Thu cho mọi người.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Phó trưởng xưởng Vương quen cửa quen nẻo tìm người, đối phương nhận được tin, người đi đón cũng là Phó trưởng xưởng, họ Lý, tuổi tác cũng không khác nhau lắm, chỗ không giống chính là khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, nhìn qua rất dễ gần.
Nhà máy thực phẩm muốn lấy dầu của nhà máy ép dầu làm phúc lợi, nhà máy ép dầu muốn đường của nhà máy thực phẩm, đều có nhu cầu riêng.
Việc Du Hướng An phải làm, chính là cầm quyển sổ, ghi lại một ít lời và một ít số liệu mà bọn họ nói, còn cùng đi vào phòng sản xuất với bọn họ.
Trong phân xưởng mỗi người đều mặc quần áo nhà máy, trên đầu đội mũ, hết sức chăm chú làm việc, thái độ tích cực. Phó trưởng xưởng Vương nhìn thấy không kiềm được khen ngợi mấy câu, đối phương còn bày tỏ khiêm tốn vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn.
Du Hướng An cũng gánh vác trách nhiệm "kiểm tra" nặng nề, nhìn dầu phộng chảy ra từ bên trong máy móc, hận không thể ôm đi một bình.
Dầu, là đồ hiếm nha.
Phó trưởng xưởng Lý dẫn hai người đi một vòng ở nhà máy ép dầu của bọn họ, dựa vào sản lượng, quyết định số lượng mà bọn họ cần phát lễ Trung Thu, không thiếu được một trận cãi vã, đến khi hai bên hài lòng, đã đến trưa, Phó trưởng xưởng Lý nhìn thời gian, dẫn bọn họ đến một tiệm cơm quốc doanh.
Đây là lần đầu tiên Du Hướng An đến một tiệm cơm quốc doanh ở thành phố.
Nguyên chủ cũng đi đến tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn nhiều lần, dù sao cậu hai ngoại của cô làm việc ở chỗ đó.
Hai anh tài xế nghe được thì cười ha ha một tiếng, một người đi xuống kiểm tra một chút, "Yên tâm, chỉ là vấn đề nhỏ, rất nhanh sẽ sửa xong thôi."
Hai người bọn họ lấy xuống một cái hòm nhỏ, bên trong đều là công cụ sửa xe.
Du Hướng An bừng tỉnh, ở thời đại này không thể nhìn thấy tiệm sửa xe ở khắp nơi giống như ở đời sau, xảy ra vấn đề gì, chỉ cần vấn đề không lớn, đều là tài xế tự giải quyết.
Thời đại này muốn làm tài xế, trừ biết lái ra còn phải biết sửa mới được, nếu không giống như tình huống hôm nay vậy, còn phải nghĩ cách tìm đến một tiệm sửa xe, đi đến sửa rồi lại trở về, phải chậm trễ bao nhiêu chuyện.
Hai người tài xế sửa xe, ở bên cạnh Phó xưởng trưởng Vương và Du Hướng An thì nhìn xem, Phó xưởng trưởng Vương là do yêu xe còn Du Hướng An lại muốn học trộm, nghề nhiều không đè người, có lẽ lúc nào đó có thể dùng đến lúc cần. Ở bên cạnh tài xế nhìn hai người bọn họ xem nghiêm túc như vậy, thỉnh thoảng còn hỏi mấy câu cũng không nghĩ nhiều, dù sao một người là Phó trưởng xưởng, một người là một cô gái, Phó xưởng còn có thể đổi nghề làm tài xế? Bây giờ người cầm lái có ai là nữ?
Không phải nói con gái không thể lái xe, nhưng người vào Nam ra Bắc cần phải có giá trị vũ lực nhất định, tối thiểu thân thể cần phải cường tráng, người bình thường nhìn vào sẽ không dám tự tiện ra tay, nếu là một cô gái, người có lòng xấu xa sẽ dễ dàng nổi lòng tham, nếu đổi là đàn ông, vậy sẽ phải suy nghĩ thử có nên ra tay hay không.
Hai người tài xế rất thuần thục, không đến mười phút, liền sửa xong xe, lại lên đường.
Phó trưởng xưởng Vương lại ngồi về buồng sau xe, cởi ra nút áo đầu tiên trên áo Tôn Trung Sơn của mình, cầm ra bình nước mình mang theo bên cạnh, "Tiểu An, cháu có mang nước không?"
Du Hướng An cũng lấy một bình nước từ trong túi vải của mình, "Trưởng xưởng, cháu có mang."
Bởi vì cô phải đi công tác, Du Thanh Sơn liền để cho cô mang theo bình nước duy nhất trong nhà đi.
Phó xưởng trưởng Vương cười nhẹ, cơ bản hằng năm ông đều làm vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ở trước mặt một nữ đồng chí có tuổi tác nhỏ như vậy, ông kiểm soát vẻ mặt của mìn, nhìn qua dễ gần một chút, "Đồng chí Tiểu An, năm nay cháu bao nhiêu tuổi?"
Du Hướng An: "Mười tám tuổi ạ."
Phó trưởng xưởng: "Mười tám tuổi, cháu trai lớn nhất của chú, năm nay cũng mười ba tuổi."
Du Hướng An tự nhiên tiếp lời: "Mười ba tuổi, học lớp mấy rồi ạ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Năm nay là lớp năm."
"..."
Hai người một hỏi một đáp, mặc dù khi nói chuyện sống lưng thẳng tắp không giống như đang nói chuyện nhà, nhưng sau khi giao lưu quả thật đã thân thiết không ít.
Bình thường từ thị trấn đến thành phố phải lái xe hơn một tiếng một chút, tài xế cũng quen đường, sửa xe cũng không mất nhiều thời gian, hôm nay nửa giờ đã thuận lợi đến mục tiêu.
Nhà máy ép dầu chủ yếu ép dầu đậu phộng, Phó trưởng xưởng Vương quản lý hậu cần và phúc lợi trong nhà máy, ông ấy là đến đặt hàng ở nhà máy ép dầu này, làm phúc lợi vào dịp Trung Thu cho mọi người.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên, Phó trưởng xưởng Vương quen cửa quen nẻo tìm người, đối phương nhận được tin, người đi đón cũng là Phó trưởng xưởng, họ Lý, tuổi tác cũng không khác nhau lắm, chỗ không giống chính là khuôn mặt vẫn luôn nở nụ cười, nhìn qua rất dễ gần.
Nhà máy thực phẩm muốn lấy dầu của nhà máy ép dầu làm phúc lợi, nhà máy ép dầu muốn đường của nhà máy thực phẩm, đều có nhu cầu riêng.
Việc Du Hướng An phải làm, chính là cầm quyển sổ, ghi lại một ít lời và một ít số liệu mà bọn họ nói, còn cùng đi vào phòng sản xuất với bọn họ.
Trong phân xưởng mỗi người đều mặc quần áo nhà máy, trên đầu đội mũ, hết sức chăm chú làm việc, thái độ tích cực. Phó trưởng xưởng Vương nhìn thấy không kiềm được khen ngợi mấy câu, đối phương còn bày tỏ khiêm tốn vẫn còn không gian tiến bộ rất lớn.
Du Hướng An cũng gánh vác trách nhiệm "kiểm tra" nặng nề, nhìn dầu phộng chảy ra từ bên trong máy móc, hận không thể ôm đi một bình.
Dầu, là đồ hiếm nha.
Phó trưởng xưởng Lý dẫn hai người đi một vòng ở nhà máy ép dầu của bọn họ, dựa vào sản lượng, quyết định số lượng mà bọn họ cần phát lễ Trung Thu, không thiếu được một trận cãi vã, đến khi hai bên hài lòng, đã đến trưa, Phó trưởng xưởng Lý nhìn thời gian, dẫn bọn họ đến một tiệm cơm quốc doanh.
Đây là lần đầu tiên Du Hướng An đến một tiệm cơm quốc doanh ở thành phố.
Nguyên chủ cũng đi đến tiệm cơm quốc doanh ở thị trấn nhiều lần, dù sao cậu hai ngoại của cô làm việc ở chỗ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro