Thập Niên 70: Đại Vương Ăn Uống
Xe Hỏng Rồi?
Đại Hà Đông Lưu
2024-10-29 23:30:21
Phương Vinh đỏ mặt: "Cha mẹ, chuyện này con hiểu. Nhưng con biết phải làm gì đây?”
Cha Phương Vinh: "Tôi biết chị chỉ có một đứa con trai như vậy khó tránh khỏi chiều hư, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng bênh chằm chặp như thế được, con hư tại mẹ mà.”
Phương Vinh chảy nước mắt, cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà bộc phát: "Cha, cha nghĩ con muốn thế sao, tại hai đứa nó gây chuyện thôi, con cũng hết cách rồi, nếu nhà họ Du đi báo cáo thì đứa con trai này của con cũng xong đời.”
Cha mẹ Phương Vinh kinh ngạc: "Con, con nói gì!”
Mẹ bà ta sờ sờ bụng, Phương Vinh lau nước mắt gật đầu.
Lần này bọn họ cũng không còn gì để nói, từ trước bọn họ đã thấy lạ, vì sao công việc của bà mẹ chồng bên sui lại vội vã nghỉ hưu, còn không tìm người thay thế vị trí của mình, hỏi con gái lại ấp úng, thì ra là như vậy.
Mẹ Phương Vinh: "Con bé sắp to bụng rồi đúng không?”
Phương Vinh gật đầu.
Bà nhìn con gái mình cũng chỉ biết thở dài bất lực: "Bây giờ là mùa hè, mặc quần áo mỏng cũng không giấu được."
Phương Vinh giữ chặt tay mẹ bà ta: "Cha, mẹ, cho nên con nghĩ có thể để cho con bé về quê chúng ta tránh đi một thời gian không, qua mấy tháng là được rồi.”
Cha Phương Vinh lúc trước cũng là người nông thôn, quê hương cách nơi này cũng khá xa, chuyện ở đây không truyền về đó được.
Cha mẹ Phương Vinh liếc nhau, đồng loạt thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.
Du Hướng An còn không biết việc này, sáng sớm cô đã đi theo Phó xưởng trưởng Vương đi công tác.
Cô muốn tìm cơ hội đi lên thành phố, còn chưa nghĩ ra lý do gì để xin thư giới thiệu thì cơ hội này đã đến tay cô, không cần cô tự mình nghĩ lý do nữa.
Đi vào trong thành phố cần phải có thư giới thiệu, hiện tại lúc này không có giới thiệu thư nửa bước khó đi, cho dù may mắn đi đến đích, lỡ bị tra được thì phiền toái, thậm chí còn có thể bị coi là ‘tình báo’, bây giờ ‘tình báo’ thật sự tồn tại.
Phó xưởng trưởng Vương muốn đi đến xưởng ép dầu trong thành phố, trợ lý của ông ấy trẹo chân không tiện đi lại, Du Hướng An bởi vì viết chữ đẹp nên được phó xưởng trưởng Vương để ý, liền sai người đến hỏi cô ngày mai có tiện đi công tác cùng ông không.
Họ sẽ khởi hành vào buổi sáng và trở lại vào buổi tối.
Du Hướng An đương nhiên là đồng ý rồi.
Buổi tối cô trở về báo cáo với Du Thanh Sơn một tiếng, đối với loại chuyện này, Du Thanh Sơn làm cha nên không khỏi hỏi thêm vài câu, biết vị phó xưởng trưởng kia năm nay đã gần năm mươi, lúc này mới yên lòng.
Sáng sớm hôm sau, Du Hướng An cùng Phó xưởng trưởng Vương ngồi lên xe của nhà máy xuất phát, nhà máy thực phẩm của bọn họ có xe tải của mình, chỉ có một chiếc duy nhất, là vật báu của cả nhà máy, lần này bọn họ đi ra ngoài là đi nhờ, hôm nay phải vận chuyển hàng hóa ra ngoài, buổi tối lúc trở về còn có thể nhờ thêm một lần nữa, tránh được không ít phiền toái.
Lúc này giao thông đi xa cũng không nhiều, số lượng xe rất hạn chế, vé xe cũng không rẻ.
Du Hướng Cư kéo tay chị năm không muốn buông ra: "Chị Năm, chị phải đi thành phố ạ, thành phố thế nào ạ?”
Du Hướng An cũng chưa từng đi đến đó, chỉ có thể nhìn sang Du Thanh Sơn.
Du Thanh Sơn đã đi qua vài lần, ông cười ha ha hai tiếng: "Chờ con lớn lên cha sẽ dẫn con đi, để con được tận mắt nhìn thấy.”
Ngày hôm sau, Du Hướng An đến chỗ đỗ xe từ sớm.
Hai người lái xe đã đến dớm hơn cả cô, đang kiểm tra chiếc xe.
Không bao lâu, phó xưởng trưởng Vương cũng đến, tài xế ngồi ghế lái và ghế phụ, hai người bọn họ ở phía sau toa xe cùng hàng hóa.
Mỗi lần đi đều là một người ngồi ghế lái, bên cạnh một người lái phụ, cả hai đều là thanh niên khỏe mạnh, dưới ghế còn đặt gậy gỗ cùng dao củi.
Làm tài xế thời nay là một nghề rất được người ta hoan nghênh, vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, còn có thể tiện đường mang theo đặc sản mua được ở khác, nếu có gan làm còn có thể nhận mua hàng hộ thì kiếm càng nhiều.
Nhưng đi đôi với lợi ích thì tính nguy hiểm cũng cao, thời này không có nhiều xưởng sửa xe, không phải cách một đoạn lại có một cái như sau này, xảy ra vấn đề chỉ có thể tự mình sửa, vấn đề quá sâu thì không chứ kiến thức sửa chữa đơn giản đều phải biết, hơn nữa đi ngang qua đoạn đường hẻo lánh còn có nguy cơ gặp phải cướp đường.
Người dân rất hiền lành, nhưng cũng không thiếu những người như vậy.
Du Hướng An và Phó xưởng trưởng Vương cùng hàng hóa ngồi ở khoang sau, cả hai lắc lư theo đoạn đường gồ ghề.
Lại vừa mới ăn sáng xong, cảm giác ấy đúng là chẳng sung sướng gì.
Du Hướng An bắt đầu suy nghĩ lung tung để dời đi sự chú ý, cô cũng biết lái xe, kỳ nghỉ hè năm cô tốt nghiệp trung học đã đi thi bằng lái xe, đã lái xe được bốn năm năm, nhưng cô lái loại xe tự động, hơi khác so với xe hiện tại, để cho cô lái hẳn là không thành vấn đề, nhưng vào thập niên bảy mươi, có xe của mình quả thực là một chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nếu như so sánh với thế hệ sau thì việc sở hữu một chiếc xe ở thời đại này, có lẽ phả bằng sở hữu một biệt thự trị giá hơn trăm triệu tại trung tâm thành phố top đầu? Mà muốn được như vậy thì quan hệ, tiền tài là không thể thiếu?
Đi được một hồi, thở dốc một hồi, chiếc xe xóc nảy dữ dội một chút thì xe lại đột nhiên chết máy dừng lại. Người lái xe phía trước khởi động lại, thân xe run rẩy mấy cái lại không có tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh trai tài xế phía trước truyền lại: "Xưởng trưởng nhà máy ơi, xe bị hỏng, tôi xuống xe kiểm tra đã."
Du Hướng An đánh giá xung quanh, vắng tanh không nhà không tiệm, chỉ có đường đầy bùn vàng cao thấp cùng cỏ dại hai bên sườn núi.
Ở một nơi như thế này? Xe hỏng rồi?
Cô cảm thấy thật khó nói thành lời.
Cha Phương Vinh: "Tôi biết chị chỉ có một đứa con trai như vậy khó tránh khỏi chiều hư, nhưng cũng không thể chuyện gì cũng bênh chằm chặp như thế được, con hư tại mẹ mà.”
Phương Vinh chảy nước mắt, cuối cùng cũng không kiềm được nữa mà bộc phát: "Cha, cha nghĩ con muốn thế sao, tại hai đứa nó gây chuyện thôi, con cũng hết cách rồi, nếu nhà họ Du đi báo cáo thì đứa con trai này của con cũng xong đời.”
Cha mẹ Phương Vinh kinh ngạc: "Con, con nói gì!”
Mẹ bà ta sờ sờ bụng, Phương Vinh lau nước mắt gật đầu.
Lần này bọn họ cũng không còn gì để nói, từ trước bọn họ đã thấy lạ, vì sao công việc của bà mẹ chồng bên sui lại vội vã nghỉ hưu, còn không tìm người thay thế vị trí của mình, hỏi con gái lại ấp úng, thì ra là như vậy.
Mẹ Phương Vinh: "Con bé sắp to bụng rồi đúng không?”
Phương Vinh gật đầu.
Bà nhìn con gái mình cũng chỉ biết thở dài bất lực: "Bây giờ là mùa hè, mặc quần áo mỏng cũng không giấu được."
Phương Vinh giữ chặt tay mẹ bà ta: "Cha, mẹ, cho nên con nghĩ có thể để cho con bé về quê chúng ta tránh đi một thời gian không, qua mấy tháng là được rồi.”
Cha Phương Vinh lúc trước cũng là người nông thôn, quê hương cách nơi này cũng khá xa, chuyện ở đây không truyền về đó được.
Cha mẹ Phương Vinh liếc nhau, đồng loạt thở dài, cũng chỉ có thể như vậy.
Du Hướng An còn không biết việc này, sáng sớm cô đã đi theo Phó xưởng trưởng Vương đi công tác.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô muốn tìm cơ hội đi lên thành phố, còn chưa nghĩ ra lý do gì để xin thư giới thiệu thì cơ hội này đã đến tay cô, không cần cô tự mình nghĩ lý do nữa.
Đi vào trong thành phố cần phải có thư giới thiệu, hiện tại lúc này không có giới thiệu thư nửa bước khó đi, cho dù may mắn đi đến đích, lỡ bị tra được thì phiền toái, thậm chí còn có thể bị coi là ‘tình báo’, bây giờ ‘tình báo’ thật sự tồn tại.
Phó xưởng trưởng Vương muốn đi đến xưởng ép dầu trong thành phố, trợ lý của ông ấy trẹo chân không tiện đi lại, Du Hướng An bởi vì viết chữ đẹp nên được phó xưởng trưởng Vương để ý, liền sai người đến hỏi cô ngày mai có tiện đi công tác cùng ông không.
Họ sẽ khởi hành vào buổi sáng và trở lại vào buổi tối.
Du Hướng An đương nhiên là đồng ý rồi.
Buổi tối cô trở về báo cáo với Du Thanh Sơn một tiếng, đối với loại chuyện này, Du Thanh Sơn làm cha nên không khỏi hỏi thêm vài câu, biết vị phó xưởng trưởng kia năm nay đã gần năm mươi, lúc này mới yên lòng.
Sáng sớm hôm sau, Du Hướng An cùng Phó xưởng trưởng Vương ngồi lên xe của nhà máy xuất phát, nhà máy thực phẩm của bọn họ có xe tải của mình, chỉ có một chiếc duy nhất, là vật báu của cả nhà máy, lần này bọn họ đi ra ngoài là đi nhờ, hôm nay phải vận chuyển hàng hóa ra ngoài, buổi tối lúc trở về còn có thể nhờ thêm một lần nữa, tránh được không ít phiền toái.
Lúc này giao thông đi xa cũng không nhiều, số lượng xe rất hạn chế, vé xe cũng không rẻ.
Du Hướng Cư kéo tay chị năm không muốn buông ra: "Chị Năm, chị phải đi thành phố ạ, thành phố thế nào ạ?”
Du Hướng An cũng chưa từng đi đến đó, chỉ có thể nhìn sang Du Thanh Sơn.
Du Thanh Sơn đã đi qua vài lần, ông cười ha ha hai tiếng: "Chờ con lớn lên cha sẽ dẫn con đi, để con được tận mắt nhìn thấy.”
Ngày hôm sau, Du Hướng An đến chỗ đỗ xe từ sớm.
Hai người lái xe đã đến dớm hơn cả cô, đang kiểm tra chiếc xe.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không bao lâu, phó xưởng trưởng Vương cũng đến, tài xế ngồi ghế lái và ghế phụ, hai người bọn họ ở phía sau toa xe cùng hàng hóa.
Mỗi lần đi đều là một người ngồi ghế lái, bên cạnh một người lái phụ, cả hai đều là thanh niên khỏe mạnh, dưới ghế còn đặt gậy gỗ cùng dao củi.
Làm tài xế thời nay là một nghề rất được người ta hoan nghênh, vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, còn có thể tiện đường mang theo đặc sản mua được ở khác, nếu có gan làm còn có thể nhận mua hàng hộ thì kiếm càng nhiều.
Nhưng đi đôi với lợi ích thì tính nguy hiểm cũng cao, thời này không có nhiều xưởng sửa xe, không phải cách một đoạn lại có một cái như sau này, xảy ra vấn đề chỉ có thể tự mình sửa, vấn đề quá sâu thì không chứ kiến thức sửa chữa đơn giản đều phải biết, hơn nữa đi ngang qua đoạn đường hẻo lánh còn có nguy cơ gặp phải cướp đường.
Người dân rất hiền lành, nhưng cũng không thiếu những người như vậy.
Du Hướng An và Phó xưởng trưởng Vương cùng hàng hóa ngồi ở khoang sau, cả hai lắc lư theo đoạn đường gồ ghề.
Lại vừa mới ăn sáng xong, cảm giác ấy đúng là chẳng sung sướng gì.
Du Hướng An bắt đầu suy nghĩ lung tung để dời đi sự chú ý, cô cũng biết lái xe, kỳ nghỉ hè năm cô tốt nghiệp trung học đã đi thi bằng lái xe, đã lái xe được bốn năm năm, nhưng cô lái loại xe tự động, hơi khác so với xe hiện tại, để cho cô lái hẳn là không thành vấn đề, nhưng vào thập niên bảy mươi, có xe của mình quả thực là một chuyện nghìn lẻ một đêm.
Nếu như so sánh với thế hệ sau thì việc sở hữu một chiếc xe ở thời đại này, có lẽ phả bằng sở hữu một biệt thự trị giá hơn trăm triệu tại trung tâm thành phố top đầu? Mà muốn được như vậy thì quan hệ, tiền tài là không thể thiếu?
Đi được một hồi, thở dốc một hồi, chiếc xe xóc nảy dữ dội một chút thì xe lại đột nhiên chết máy dừng lại. Người lái xe phía trước khởi động lại, thân xe run rẩy mấy cái lại không có tiếng động, chỉ có thể nghe thấy tiếng anh trai tài xế phía trước truyền lại: "Xưởng trưởng nhà máy ơi, xe bị hỏng, tôi xuống xe kiểm tra đã."
Du Hướng An đánh giá xung quanh, vắng tanh không nhà không tiệm, chỉ có đường đầy bùn vàng cao thấp cùng cỏ dại hai bên sườn núi.
Ở một nơi như thế này? Xe hỏng rồi?
Cô cảm thấy thật khó nói thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro