Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 25
2024-10-11 15:47:15
"Từ khi bà ấy đăng báo ly hôn, bà ấy đã không còn là mẹ tôi. Bây giờ bà ấy là vợ của ông Lý."
Vương Tinh không biết nói gì hơn, chỉ biết cười gượng: "Anh không giận là tốt rồi."
Trong lòng cô đang gào thét, không ổn, không ổn chút nào, anh không tức giận thì cô còn an ủi kiểu gì đây?
Lăng Bắc Quy: "Dù sao cũng cảm ơn cô."
"Anh đừng khách sáo, tôi nghe xong sẽ áy náy, dù sao tôi cũng chỉ biết được nhiêu đó, chẳng giúp gì được anh."
Lăng Bắc Quy nhếch mép cười: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, đương nhiên không cần cô giúp."
Vương Tinh nắm chặt vạt áo, đỏ mặt nói: "Sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ anh không biết tâm ý của tôi sao?"
"Biết."
Hai chữ ngắn gọn khiến tim Vương Tinh đập loạn nhịp, anh biết, anh biết rồi! Vậy có phải là anh...
Lăng Bắc Quy chậm rãi xắn tay áo: "Tâm ý của cô là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?"
Vương Tinh ngơ ngác: "Nhưng... Nhưng tôi thích anh!"
Lăng Bắc Quy cười: "Thì điều đó liên quan gì đến tôi?"
Vương Tinh cảm thấy đầu óc mình như bị đông cứng: "Sao lại không liên quan? Tôi thích anh, là anh đó! Chỉ cần anh cũng..."
Lăng Bắc Quy day trán, bình tĩnh giải thích:
"Tôi từ chối tình cảm của cô, tôi không có ý định nào muốn hẹn hò với cô. Tình cảm của cô đối với tôi chỉ là tình đơn phương, tôi không thể ép cô không thích tôi. Vì vậy, thích tôi là chuyện của riêng cô, không liên quan gì đến tôi, hơn nữa còn khiến tôi rất phiền phức."
Vương Tinh kinh ngạc lùi lại hai bước, không thể tin nổi: "Phiền phức?!"
Lăng Bắc Quy gật đầu: "Rất phiền phức. Nhân tiện, tôi muốn nhờ cô một việc, phiền cô nói với những cô gái khác, sau này đừng thích tôi nữa."
"Được, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói, Lăng Bắc Quy, anh nhận lời yêu tôi có được không? Tôi khác với họ, tôi thật lòng thích anh, hơn nữa ba tôi cũng có thể giúp anh." Vương Tinh nhào tới ôm chầm lấy anh, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên: "Bắc Quy, nơi này không có ai..."
Cô thật sự rất thích Lăng Bắc Quy, thích đến mức không màng tấc cả.
Lăng Bắc Quy gỡ tay cô ra, thản nhiên nói: "Đồng chí Vương, cô biết bây giờ là mùa hè rồi chứ?"
"Hả?"
"Cho nên, người cô hơi nặng mùi mồ hôi."
Vương Tinh ngơ ngác chớp mắt, đợi đến khi phản ứng lại ý trung nhân vừa nói gì, liền vứt xuống một câu rồi che mặt chạy biến.
"Lăng Bắc Quy, anh là khúc gỗ chẳng biết lãng mạn gì cả, tôi không thèm thích anh nữa!"
Lăng Bắc Quy nhìn theo bóng lưng cô khuất dần thành chấm đen, xoa xoa bụng dưới đang đau âm ỉ, khẽ nhíu mày, xem ra vừa rồi uống nước muối nhạt hơi nhiều.
Anh quan sát xung quanh, rồi nhấc chân tìm một chỗ giải quyết nỗi buồn.
Vừa mới kéo khóa quần xuống, một giọng nữ lạnh băng bất ngờ vang lên khiến anh phải dừng lại.
Lăng Bắc Quy cúi đầu nhìn "cậu nhỏ" tội nghiệp của mình đang sợ hãi đến suýt khóc.
Chết tiệt!
Anh đen mặt gạt đám cỏ ra...
Ngư A Khấu nhìn bàn tay với các khớp xương rõ ràng, rốt cuộc cũng nhớ ra "Lăng Bắc Quy" là ai.
Chẳng phải là anh chàng thanh niên trí thức được đồn là đẹp trai như hoa ở điểm thanh niên sao!
Tuy cùng thôn, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với anh ta.
Thôn Ngư Tân của cô có rất nhiều thanh niên trí thức đến rồi đi.
Trong đó không ít kẻ lười biếng, xấu tính, chuyên đi lừa gạt tình cảm của các cô gái trong thôn.
Bởi vậy, bà nội đã dặn cô và chị họ không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không được bén mảng đến điểm thanh niên trí thức.
Hơn nữa, cô cũng chỉ quanh quẩn ở nhà với ruộng đồng, mà ruộng của nhà cô thì ở sườn núi phía Nam, gần nhà, cô chưa từng đến sườn núi phía Bắc nơi nhóm thanh niên trí thức làm việc.
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Lăng Bắc Quy vẫn chỉ là cái tên cô nghe người ta nhắc đến, mà toàn là từ miệng của đám con gái.
Nào là Lăng Bắc Quy đẹp trai quá đi...
Nào là Lăng Bắc Quy cười lên thật là mê người...
Nào là anh chàng Lăng Bắc Quy ở điểm thanh niên da dẻ trắng trẻo, mịn màng lắm...
Nào là cô gái nào trong thôn lại lén lút mang đồ ăn đến cho Lăng Bắc Quy...
...
Mỗi lần nghe những lời này, khóe miệng Ngư A Khấu đều co giật kịch liệt.
Đúng là bất kể thời đại nào, người ta vẫn chuộng ngoại hình.
Thời buổi đói kém thế này mà vẫn có người sẵn lòng đem đồ ăn cho người khác.
Dù biết đám con gái trong thôn hay thích phóng đại, nhưng ấn tượng của cô về Lăng Bắc Quy cũng chẳng tốt là bao.
*
Tuy nhiên, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác nữa.
Bởi vì tình cảnh trước mắt khá là xấu hổ.
Hiện tại...
Cô đang ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lên, tay cầm con chim sẻ mình vừa bắn được, máu từ con chim nhỏ theo tay cô nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng máu nhỏ.
Lăng Bắc Quy đứng trên cao nhìn xuống, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô, khóa quần còn chưa kịp kéo lên.
Hai người nhìn nhau.
Ngư A Khấu thầm nghĩ: Quả nhiên đẹp trai, đúng là tên công tử bột.
Không phải cô khoác lác, loại công tử bột yếu đuối này, cô cho một đấm là nằm bẹp.
Vương Tinh không biết nói gì hơn, chỉ biết cười gượng: "Anh không giận là tốt rồi."
Trong lòng cô đang gào thét, không ổn, không ổn chút nào, anh không tức giận thì cô còn an ủi kiểu gì đây?
Lăng Bắc Quy: "Dù sao cũng cảm ơn cô."
"Anh đừng khách sáo, tôi nghe xong sẽ áy náy, dù sao tôi cũng chỉ biết được nhiêu đó, chẳng giúp gì được anh."
Lăng Bắc Quy nhếch mép cười: "Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cô, đương nhiên không cần cô giúp."
Vương Tinh nắm chặt vạt áo, đỏ mặt nói: "Sao anh lại nói vậy? Chẳng lẽ anh không biết tâm ý của tôi sao?"
"Biết."
Hai chữ ngắn gọn khiến tim Vương Tinh đập loạn nhịp, anh biết, anh biết rồi! Vậy có phải là anh...
Lăng Bắc Quy chậm rãi xắn tay áo: "Tâm ý của cô là chuyện của cô, liên quan gì đến tôi?"
Vương Tinh ngơ ngác: "Nhưng... Nhưng tôi thích anh!"
Lăng Bắc Quy cười: "Thì điều đó liên quan gì đến tôi?"
Vương Tinh cảm thấy đầu óc mình như bị đông cứng: "Sao lại không liên quan? Tôi thích anh, là anh đó! Chỉ cần anh cũng..."
Lăng Bắc Quy day trán, bình tĩnh giải thích:
"Tôi từ chối tình cảm của cô, tôi không có ý định nào muốn hẹn hò với cô. Tình cảm của cô đối với tôi chỉ là tình đơn phương, tôi không thể ép cô không thích tôi. Vì vậy, thích tôi là chuyện của riêng cô, không liên quan gì đến tôi, hơn nữa còn khiến tôi rất phiền phức."
Vương Tinh kinh ngạc lùi lại hai bước, không thể tin nổi: "Phiền phức?!"
Lăng Bắc Quy gật đầu: "Rất phiền phức. Nhân tiện, tôi muốn nhờ cô một việc, phiền cô nói với những cô gái khác, sau này đừng thích tôi nữa."
"Được, tôi sẽ nói, tôi sẽ nói, Lăng Bắc Quy, anh nhận lời yêu tôi có được không? Tôi khác với họ, tôi thật lòng thích anh, hơn nữa ba tôi cũng có thể giúp anh." Vương Tinh nhào tới ôm chầm lấy anh, ngẩng khuôn mặt đẫm lệ lên: "Bắc Quy, nơi này không có ai..."
Cô thật sự rất thích Lăng Bắc Quy, thích đến mức không màng tấc cả.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Bắc Quy gỡ tay cô ra, thản nhiên nói: "Đồng chí Vương, cô biết bây giờ là mùa hè rồi chứ?"
"Hả?"
"Cho nên, người cô hơi nặng mùi mồ hôi."
Vương Tinh ngơ ngác chớp mắt, đợi đến khi phản ứng lại ý trung nhân vừa nói gì, liền vứt xuống một câu rồi che mặt chạy biến.
"Lăng Bắc Quy, anh là khúc gỗ chẳng biết lãng mạn gì cả, tôi không thèm thích anh nữa!"
Lăng Bắc Quy nhìn theo bóng lưng cô khuất dần thành chấm đen, xoa xoa bụng dưới đang đau âm ỉ, khẽ nhíu mày, xem ra vừa rồi uống nước muối nhạt hơi nhiều.
Anh quan sát xung quanh, rồi nhấc chân tìm một chỗ giải quyết nỗi buồn.
Vừa mới kéo khóa quần xuống, một giọng nữ lạnh băng bất ngờ vang lên khiến anh phải dừng lại.
Lăng Bắc Quy cúi đầu nhìn "cậu nhỏ" tội nghiệp của mình đang sợ hãi đến suýt khóc.
Chết tiệt!
Anh đen mặt gạt đám cỏ ra...
Ngư A Khấu nhìn bàn tay với các khớp xương rõ ràng, rốt cuộc cũng nhớ ra "Lăng Bắc Quy" là ai.
Chẳng phải là anh chàng thanh niên trí thức được đồn là đẹp trai như hoa ở điểm thanh niên sao!
Tuy cùng thôn, nhưng cô chưa từng tiếp xúc với anh ta.
Thôn Ngư Tân của cô có rất nhiều thanh niên trí thức đến rồi đi.
Trong đó không ít kẻ lười biếng, xấu tính, chuyên đi lừa gạt tình cảm của các cô gái trong thôn.
Bởi vậy, bà nội đã dặn cô và chị họ không biết bao nhiêu lần, tuyệt đối không được bén mảng đến điểm thanh niên trí thức.
Hơn nữa, cô cũng chỉ quanh quẩn ở nhà với ruộng đồng, mà ruộng của nhà cô thì ở sườn núi phía Nam, gần nhà, cô chưa từng đến sườn núi phía Bắc nơi nhóm thanh niên trí thức làm việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vì vậy, cho đến tận bây giờ, Lăng Bắc Quy vẫn chỉ là cái tên cô nghe người ta nhắc đến, mà toàn là từ miệng của đám con gái.
Nào là Lăng Bắc Quy đẹp trai quá đi...
Nào là Lăng Bắc Quy cười lên thật là mê người...
Nào là anh chàng Lăng Bắc Quy ở điểm thanh niên da dẻ trắng trẻo, mịn màng lắm...
Nào là cô gái nào trong thôn lại lén lút mang đồ ăn đến cho Lăng Bắc Quy...
...
Mỗi lần nghe những lời này, khóe miệng Ngư A Khấu đều co giật kịch liệt.
Đúng là bất kể thời đại nào, người ta vẫn chuộng ngoại hình.
Thời buổi đói kém thế này mà vẫn có người sẵn lòng đem đồ ăn cho người khác.
Dù biết đám con gái trong thôn hay thích phóng đại, nhưng ấn tượng của cô về Lăng Bắc Quy cũng chẳng tốt là bao.
*
Tuy nhiên, lúc này cô chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện khác nữa.
Bởi vì tình cảnh trước mắt khá là xấu hổ.
Hiện tại...
Cô đang ngồi xổm trên mặt đất, ngửa đầu nhìn lên, tay cầm con chim sẻ mình vừa bắn được, máu từ con chim nhỏ theo tay cô nhỏ giọt xuống đất, tạo thành một vũng máu nhỏ.
Lăng Bắc Quy đứng trên cao nhìn xuống, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm cô, khóa quần còn chưa kịp kéo lên.
Hai người nhìn nhau.
Ngư A Khấu thầm nghĩ: Quả nhiên đẹp trai, đúng là tên công tử bột.
Không phải cô khoác lác, loại công tử bột yếu đuối này, cô cho một đấm là nằm bẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro