Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu
Chương 26
2024-10-11 15:47:15
Lăng Bắc Quy thì đang suy nghĩ: Từ bao giờ mà ở đây lại có một cô nhóc thế nhỉ?
Những lời Vương Tình nói về cha anh, không biết cô này đã nghe được bao nhiêu?
Liệu cô ở đây tình cờ hay là cố ý đi theo sau họ?
Vài giây sau, cả hai đồng thời lên tiếng.
"Cái kia... Hay là anh kéo khóa quần lên trước đi?"
"Sao cô lại ở đây? Cô đi theo sau chúng tôi à? Cô nghe được những gì rồi?"
Ngư A Khấu: ???
Lăng Bắc Quy còn muốn nói gì nữa nhưng bàng quang sắp nổ tung, anh vội vàng chạy đi giải quyết, chỉ kịp buông lại một câu:
"Ở đây chờ tôi."
Ngư A Khấu khịt mũi, chờ anh chắc. Hai người tự nhiên hẹn hò, hại cô phải chui vào bụi cỏ bị muỗi cắn đầy người, bây giờ còn muốn sai bảo cô, cô ngu mới chờ.
Cô nhanh chóng nhét chim sẻ, ống trúc vào gùi, xách gùi lên rồi chui ra khỏi bụi cỏ.
Vừa ra khỏi bụi cỏ, cô đã đụng phải Lăng Bắc Quy đang quay lại.
Lăng Bắc Quy nhìn cô gầy gò, nhỏ xíu chỉ đến ngang ngực mình, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Con bé này liệu đã được mười tuổi chưa? Liệu có hiểu được những gì anh nói không?
Nếu anh tỏ ra hung dữ, liệu cô có sợ mà khóc òa lên không?
Nhưng nếu không hung dữ, nhỡ đâu cô về nhà kể hết mọi chuyện cho người lớn thì sao?
Chưa từng tiếp xúc với trẻ con bao giờ, anh cảm thấy việc giao tiếp với trẻ con nằm ngoài vùng hiểu biết của mình.
Ngư A Khấu nhìn tên công tử bột đang chắn đường mình, cau mày khó chịu.
Sao? Không lẽ chỉ vì vô tình nghe lén chuyện hẹn hò của bọn họ mà giờ cô không được đi sao?
Ngón tay cô siết chặt quai gùi, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Lăng Bắc Quy thầm hạ quyết tâm.
Anh học theo dáng vẻ của đám lưu manh trong thôn, vừa run chân vừa nhe răng cười tiến lại gần.
"Nhóc con, vừa nãy mày nghe được gì rồi?"
Nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của anh, Ngư A Khấu càng thêm chán ghét.
"Tôi chẳng nghe thấy gì cả."
Lăng Bắc Quy dùng tay trái bẻ ngón tay phải kêu răng rắc: "Tốt nhất là mày không nghe thấy gì, nếu mày dám lừa tao, về nhà mà dám hé nửa lời với người lớn..."
Ngư A Khấu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thì sao?"
Tên này sợ cô nói ra như vậy, chẳng lẽ còn định "bắt cá hai tay" sao?
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của ông nội và cha mình, Lăng Bắc Quy lạnh mặt uy hiếp: "Nếu mày dám nói ra chuyện hôm nay, tao sẽ khiến mày chết, mày biết chết là gì không? Là mày sẽ không bao giờ được gặp người nhà, cũng không được ăn kẹo nữa."
Là một cô nhi ở kiếp trước, điều Ngư A Khấu trân trọng nhất ở kiếp này chính là tình thân.
Nghe anh ta nói vậy, cô lặng lẽ đặt gùi xuống đất, sau đó bất ngờ dùng sức đá vào chân Lăng Bắc Quy.
Lăng Bắc Quy lập tức ngã sóng soài.
Chưa kịp để anh ta đứng dậy, Ngư A Khấu như viên đạn lao tới, cô ngồi lên lưng Lăng Bắc Quy, dùng đầu gối ghì chặt eo anh ta, tay trái khóa chặt tay anh ta, tay phải nắm chặt thành quyền, đấm tới tấp vào người anh ta.
Lăng Bắc Quy lúc này chỉ thấy đầu óc trống rỗng, tại sao anh ta lại nằm bẹp dưới đất thế này? Tại sao lại bị con nhóc này đánh? Tại sao con bé này lại khỏe như vậy? Đấm đến nỗi xương anh ta như muốn gãy vụn.
Anh ta cố gắng vùng vẫy nhưng eo và tay đều không tài nào nhúc nhích được.
Lăng Bắc Quy thở hổn hển: "Mày... thả tao ra... mày... mày..."
Ngư A Khấu mặc kệ, tiếp tục đấm, cảm thấy đã đủ, lúc này mới đứng dậy cầm lấy gùi, trước khi đi còn nhìn Lăng Bắc Quy đang nằm trên đất nói với vẻ khinh miệt: "Chỉ một tên tiểu bạch kiểm như anh mà cũng muốn tôi chết sao?"
"Người yêu của anh nói chuyện bẩn thỉu làm bẩn tai tôi không nói, vậy mà còn dám uy hiếp không cho tôi nói chuyện này ra ngoài."
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy bực, A Khấu lại giáng thêm một cú đấm vào mặt Lăng Bắc Quy.
"Phì! Tra nam!"
Lăng Bắc Quy một lúc sau mới chống người ngồi dậy, ánh mắt nheo lại nhìn bóng lưng Ngư A Khấu, xem ra là anh ta hiểu lầm rồi, cô ấy thật sự không nghe được điểm mấu chốt, trách không được lại tức giận đánh anh ta.
Nhưng mà...
Lăng Bắc Quy nhìn máu khóe miệng dính trên ngón tay cái, lông mày nhíu lại.
Thật sự rất đau.
...
Ngư Khê nhìn thấy em gái trở về, ngẩn người một lúc rồi bật cười.
"Không phải em đi dọn dẹp chim sẻ sao? Sao mặt mũi đầy máu thế kia?"
Ngư A Khấu theo bản năng đưa tay sờ mặt, sờ thấy vết máu đã khô cứng.
Tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của mình, cô cũng không nhịn được cười.
"Em ở bên kia bãi cỏ hoang dọn dẹp, muỗi nhiều lại cứ đốt vào mặt, em bực quá liền gãi, quên mất trên tay còn dính máu."
Trong lòng thì lại mắng Lăng Bắc Quy một trận, không phải tại bọn họ, cô làm sao phải trốn vào bãi cỏ hoang, làm sao bị muỗi cắn?
Ngăn cản động tác định lau mặt cho mình của người chị họ, "Không cần lau đâu, lát nữa lại bẩn, về nhà tắm sau."
Những lời Vương Tình nói về cha anh, không biết cô này đã nghe được bao nhiêu?
Liệu cô ở đây tình cờ hay là cố ý đi theo sau họ?
Vài giây sau, cả hai đồng thời lên tiếng.
"Cái kia... Hay là anh kéo khóa quần lên trước đi?"
"Sao cô lại ở đây? Cô đi theo sau chúng tôi à? Cô nghe được những gì rồi?"
Ngư A Khấu: ???
Lăng Bắc Quy còn muốn nói gì nữa nhưng bàng quang sắp nổ tung, anh vội vàng chạy đi giải quyết, chỉ kịp buông lại một câu:
"Ở đây chờ tôi."
Ngư A Khấu khịt mũi, chờ anh chắc. Hai người tự nhiên hẹn hò, hại cô phải chui vào bụi cỏ bị muỗi cắn đầy người, bây giờ còn muốn sai bảo cô, cô ngu mới chờ.
Cô nhanh chóng nhét chim sẻ, ống trúc vào gùi, xách gùi lên rồi chui ra khỏi bụi cỏ.
Vừa ra khỏi bụi cỏ, cô đã đụng phải Lăng Bắc Quy đang quay lại.
Lăng Bắc Quy nhìn cô gầy gò, nhỏ xíu chỉ đến ngang ngực mình, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.
Con bé này liệu đã được mười tuổi chưa? Liệu có hiểu được những gì anh nói không?
Nếu anh tỏ ra hung dữ, liệu cô có sợ mà khóc òa lên không?
Nhưng nếu không hung dữ, nhỡ đâu cô về nhà kể hết mọi chuyện cho người lớn thì sao?
Chưa từng tiếp xúc với trẻ con bao giờ, anh cảm thấy việc giao tiếp với trẻ con nằm ngoài vùng hiểu biết của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngư A Khấu nhìn tên công tử bột đang chắn đường mình, cau mày khó chịu.
Sao? Không lẽ chỉ vì vô tình nghe lén chuyện hẹn hò của bọn họ mà giờ cô không được đi sao?
Ngón tay cô siết chặt quai gùi, lạnh lùng nói: "Tránh ra."
Lăng Bắc Quy thầm hạ quyết tâm.
Anh học theo dáng vẻ của đám lưu manh trong thôn, vừa run chân vừa nhe răng cười tiến lại gần.
"Nhóc con, vừa nãy mày nghe được gì rồi?"
Nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của anh, Ngư A Khấu càng thêm chán ghét.
"Tôi chẳng nghe thấy gì cả."
Lăng Bắc Quy dùng tay trái bẻ ngón tay phải kêu răng rắc: "Tốt nhất là mày không nghe thấy gì, nếu mày dám lừa tao, về nhà mà dám hé nửa lời với người lớn..."
Ngư A Khấu nhìn thẳng vào mắt anh: "Thì sao?"
Tên này sợ cô nói ra như vậy, chẳng lẽ còn định "bắt cá hai tay" sao?
Nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của ông nội và cha mình, Lăng Bắc Quy lạnh mặt uy hiếp: "Nếu mày dám nói ra chuyện hôm nay, tao sẽ khiến mày chết, mày biết chết là gì không? Là mày sẽ không bao giờ được gặp người nhà, cũng không được ăn kẹo nữa."
Là một cô nhi ở kiếp trước, điều Ngư A Khấu trân trọng nhất ở kiếp này chính là tình thân.
Nghe anh ta nói vậy, cô lặng lẽ đặt gùi xuống đất, sau đó bất ngờ dùng sức đá vào chân Lăng Bắc Quy.
Lăng Bắc Quy lập tức ngã sóng soài.
Chưa kịp để anh ta đứng dậy, Ngư A Khấu như viên đạn lao tới, cô ngồi lên lưng Lăng Bắc Quy, dùng đầu gối ghì chặt eo anh ta, tay trái khóa chặt tay anh ta, tay phải nắm chặt thành quyền, đấm tới tấp vào người anh ta.
Lăng Bắc Quy lúc này chỉ thấy đầu óc trống rỗng, tại sao anh ta lại nằm bẹp dưới đất thế này? Tại sao lại bị con nhóc này đánh? Tại sao con bé này lại khỏe như vậy? Đấm đến nỗi xương anh ta như muốn gãy vụn.
Anh ta cố gắng vùng vẫy nhưng eo và tay đều không tài nào nhúc nhích được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lăng Bắc Quy thở hổn hển: "Mày... thả tao ra... mày... mày..."
Ngư A Khấu mặc kệ, tiếp tục đấm, cảm thấy đã đủ, lúc này mới đứng dậy cầm lấy gùi, trước khi đi còn nhìn Lăng Bắc Quy đang nằm trên đất nói với vẻ khinh miệt: "Chỉ một tên tiểu bạch kiểm như anh mà cũng muốn tôi chết sao?"
"Người yêu của anh nói chuyện bẩn thỉu làm bẩn tai tôi không nói, vậy mà còn dám uy hiếp không cho tôi nói chuyện này ra ngoài."
Nghĩ nghĩ vẫn cảm thấy bực, A Khấu lại giáng thêm một cú đấm vào mặt Lăng Bắc Quy.
"Phì! Tra nam!"
Lăng Bắc Quy một lúc sau mới chống người ngồi dậy, ánh mắt nheo lại nhìn bóng lưng Ngư A Khấu, xem ra là anh ta hiểu lầm rồi, cô ấy thật sự không nghe được điểm mấu chốt, trách không được lại tức giận đánh anh ta.
Nhưng mà...
Lăng Bắc Quy nhìn máu khóe miệng dính trên ngón tay cái, lông mày nhíu lại.
Thật sự rất đau.
...
Ngư Khê nhìn thấy em gái trở về, ngẩn người một lúc rồi bật cười.
"Không phải em đi dọn dẹp chim sẻ sao? Sao mặt mũi đầy máu thế kia?"
Ngư A Khấu theo bản năng đưa tay sờ mặt, sờ thấy vết máu đã khô cứng.
Tưởng tượng ra dáng vẻ hiện tại của mình, cô cũng không nhịn được cười.
"Em ở bên kia bãi cỏ hoang dọn dẹp, muỗi nhiều lại cứ đốt vào mặt, em bực quá liền gãi, quên mất trên tay còn dính máu."
Trong lòng thì lại mắng Lăng Bắc Quy một trận, không phải tại bọn họ, cô làm sao phải trốn vào bãi cỏ hoang, làm sao bị muỗi cắn?
Ngăn cản động tác định lau mặt cho mình của người chị họ, "Không cần lau đâu, lát nữa lại bẩn, về nhà tắm sau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro