[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Được Rồi (1)
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-09-11 09:36:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong thôn cũng chưa thấy ai coi con gái là bảo bối, đặc biệt còn là đứa con gái ốm đau bệnh tật.
“Mẹ.” Người con thứ ba nhà họ Tô từ trước tới nay không thích nói chuyện nhíu mày phản bác: “A Nhuyễn là con gái của anh hai, mẹ cứ mở miệng ra là ma bệnh, anh hai, chị dâu nghe được sẽ khó chịu trong lòng.”
Giọng nói của bà nội Tô đột ngột dừng lại, một lúc sau mới tức giận nói: “ Nếu ông khó chịu thì sao, ông còn có thể nóng nảy với tôi sao?”
Con ốm lại trút lên đầu vợ chắc?
Bà cụ không thể tin con trai mình có khả năng này!
Bà cụ cũng chẳng buồn đợi thêm, đám người Tô Định Bang cũng bước chân vào phòng chính sau khi vào viện.
Chỉ thấy bà lão áo xanh biến mất vào trong góc của gian phòng chính, trông bà cụ vẫn còn rất tức giận.
Tô Định Bang khó hiểu, hỏi người bên cạnh: "Mẹ chúng ta sao vậy?"
Tô Thành liếc nhìn phía sau, im lặng không nói.
Tô Sách nửa cúi người để em gái đứng xuống khỏi lưng.
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt như tờ giấy, Dung Lam cũng không thèm chào anh rể, sải bước đi vào bếp, rót một ly nước, đưa cho cô hai viên thuốc nhỏ màu đen trong lòng bàn tay.
"Niếp Niếp, ăn cơm xong rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."
“Được.” Tô Sính không còn bao nhiêu khí lực, vươn tay nhận lấy viên thuốc, dùng nước nuốt xuống.
“Chú nhỏ.” Cô lộ vẻ mệt mỏi, bơ phờ chào Tô Thành.
Tô Thành nói "ừm": “Đi đi."
Khi ba anh em và Dung Lam đều vào phòng chính, Tô Định Bang vỗ vai em trai: “Hình như cao thêm một chút.”
"Không có gì muốn nói cũng đừng gượng ép," Tô Thành lảo đảo khi bị anh ta vỗ vỗ, sau khi đứng vững thì liếc nhẹ ông một cái: "Anh cả đang chờ anh đến ăn cơm."
Tô Định Bang sờ sờ mũi: "Ồ, được rồi."
Ông biết rằng ông không thể nói được quá lâu với tên nhàm chán này được.
Anh cả nhà họ Tô tên là Tô Thuần, thật thà chất phác đúng như tên gọi của mình, làm việc trong xí nghiệp điện quốc doanh ở trấn, tháng nào cũng về.
Chị dâu Từ Tú quanh năm ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng cùng hai đứa nhỏ.
Mẹ chồng nàng dâu đều khiến đàn ông trong nhà phải sợ, hàng xóm thường xuyên nói đùa sau lưng, nhà họ Tô rất sợ vợ.
Cả nhà ăn bữa tới trong phòng chính, bà nội Tô vì chuyện lần trước nên ủ rũ không nói gì, mỗi khi đến giờ ăn, người lớn ngồi vững vàng trên băng ghế, còn người nhỏ trong nhà sẽ thay phiên nhau bưng bê thức ăn.
Tô Sính vẫn chưa hoàn hồn, ngồi bên trái Dung Lam.
Bây giờ là mùa thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy dài tay và áo len dài tay, đôi lông mày và đôi mắt vốn đã dịu dàng lại càng dịu dàng hơn.
Sau khi nhận lấy bát cơm do cháu gái lớn đưa tới, nhìn cô gái đang ngồi yên lặng ngoan ngoãn, bà cụ Tô thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết giống ai, yếu đuối không giống ai ở nhà họ Tô này cả.”
Tim Dung Lam khẽ run, bà nhìn kỹ sắc mặt bà cụ, phát hiện bà cụ chỉ đang oán trách, bà mới yên tâm.
“Mẹ,” bà nhẫn nhịn: “Nhuyễn Nhuyễn từ nhỏ chưa từng phải làm ruộng, lại được chúng con nuông chiều, đương nhiên không thể so sánh với những người lớn lên bên cạnh mẹ. Lúc trước Tô Định Bang sáu mươi cân thì không nói, nhưng bây giờ vác bao gạo cũng phải nghỉ nửa ngày”.
“Sau này đừng nói những lời như vậy, dễ dàng làm tổn thương tâm can của đứa trẻ.”
Tô Định Bang muốn nói rằng mình vẫn có thể đi như bay khi vác một hai trăm cân gạo, nhưng lập tức nuốt xuống khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của vợ.
Trong thôn cũng chưa thấy ai coi con gái là bảo bối, đặc biệt còn là đứa con gái ốm đau bệnh tật.
“Mẹ.” Người con thứ ba nhà họ Tô từ trước tới nay không thích nói chuyện nhíu mày phản bác: “A Nhuyễn là con gái của anh hai, mẹ cứ mở miệng ra là ma bệnh, anh hai, chị dâu nghe được sẽ khó chịu trong lòng.”
Giọng nói của bà nội Tô đột ngột dừng lại, một lúc sau mới tức giận nói: “ Nếu ông khó chịu thì sao, ông còn có thể nóng nảy với tôi sao?”
Con ốm lại trút lên đầu vợ chắc?
Bà cụ không thể tin con trai mình có khả năng này!
Bà cụ cũng chẳng buồn đợi thêm, đám người Tô Định Bang cũng bước chân vào phòng chính sau khi vào viện.
Chỉ thấy bà lão áo xanh biến mất vào trong góc của gian phòng chính, trông bà cụ vẫn còn rất tức giận.
Tô Định Bang khó hiểu, hỏi người bên cạnh: "Mẹ chúng ta sao vậy?"
Tô Thành liếc nhìn phía sau, im lặng không nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Sách nửa cúi người để em gái đứng xuống khỏi lưng.
Sắc mặt cô gái nhỏ tái nhợt như tờ giấy, Dung Lam cũng không thèm chào anh rể, sải bước đi vào bếp, rót một ly nước, đưa cho cô hai viên thuốc nhỏ màu đen trong lòng bàn tay.
"Niếp Niếp, ăn cơm xong rồi, mau vào phòng nghỉ ngơi đi."
“Được.” Tô Sính không còn bao nhiêu khí lực, vươn tay nhận lấy viên thuốc, dùng nước nuốt xuống.
“Chú nhỏ.” Cô lộ vẻ mệt mỏi, bơ phờ chào Tô Thành.
Tô Thành nói "ừm": “Đi đi."
Khi ba anh em và Dung Lam đều vào phòng chính, Tô Định Bang vỗ vai em trai: “Hình như cao thêm một chút.”
"Không có gì muốn nói cũng đừng gượng ép," Tô Thành lảo đảo khi bị anh ta vỗ vỗ, sau khi đứng vững thì liếc nhẹ ông một cái: "Anh cả đang chờ anh đến ăn cơm."
Tô Định Bang sờ sờ mũi: "Ồ, được rồi."
Ông biết rằng ông không thể nói được quá lâu với tên nhàm chán này được.
Anh cả nhà họ Tô tên là Tô Thuần, thật thà chất phác đúng như tên gọi của mình, làm việc trong xí nghiệp điện quốc doanh ở trấn, tháng nào cũng về.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Từ Tú quanh năm ở nhà chăm sóc cha mẹ chồng cùng hai đứa nhỏ.
Mẹ chồng nàng dâu đều khiến đàn ông trong nhà phải sợ, hàng xóm thường xuyên nói đùa sau lưng, nhà họ Tô rất sợ vợ.
Cả nhà ăn bữa tới trong phòng chính, bà nội Tô vì chuyện lần trước nên ủ rũ không nói gì, mỗi khi đến giờ ăn, người lớn ngồi vững vàng trên băng ghế, còn người nhỏ trong nhà sẽ thay phiên nhau bưng bê thức ăn.
Tô Sính vẫn chưa hoàn hồn, ngồi bên trái Dung Lam.
Bây giờ là mùa thu, thời tiết trở nên mát mẻ hơn, cô gái nhỏ mặc một chiếc váy dài tay và áo len dài tay, đôi lông mày và đôi mắt vốn đã dịu dàng lại càng dịu dàng hơn.
Sau khi nhận lấy bát cơm do cháu gái lớn đưa tới, nhìn cô gái đang ngồi yên lặng ngoan ngoãn, bà cụ Tô thản nhiên nói: “Tôi cũng không biết giống ai, yếu đuối không giống ai ở nhà họ Tô này cả.”
Tim Dung Lam khẽ run, bà nhìn kỹ sắc mặt bà cụ, phát hiện bà cụ chỉ đang oán trách, bà mới yên tâm.
“Mẹ,” bà nhẫn nhịn: “Nhuyễn Nhuyễn từ nhỏ chưa từng phải làm ruộng, lại được chúng con nuông chiều, đương nhiên không thể so sánh với những người lớn lên bên cạnh mẹ. Lúc trước Tô Định Bang sáu mươi cân thì không nói, nhưng bây giờ vác bao gạo cũng phải nghỉ nửa ngày”.
“Sau này đừng nói những lời như vậy, dễ dàng làm tổn thương tâm can của đứa trẻ.”
Tô Định Bang muốn nói rằng mình vẫn có thể đi như bay khi vác một hai trăm cân gạo, nhưng lập tức nuốt xuống khi nhìn thấy ánh mắt không mấy thiện cảm của vợ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro