[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Được Rồi (2)
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-09-11 09:36:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em dâu,” Từ Tú cười nói: “Mẹ không có ý đó, nhưng thân thể A Nhuyễn hơi yếu, hôm nay A Sách phải cõng em gái lên phải không? Ngày mai cả làng sẽ nói rằng con gái nhà họ Tô chúng ta làm đỏm, e rằng sau này sẽ không dễ dàng giải thích.”
Dung Lam lười để ý đến bà ta, giật giật khóe miệng: “Chị dâu, anh cả với em út và em gái thân thiết với nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, con gái vốn nên điệu đà, cõng đi mấy bước thì có sao, ai đi nói sau lưng mấy chuyện này chứ? Hơn nữa, Niếp Niếp của nhà em từ nhỏ đã như vậy, nên chị dâu không cần bận tâm đâu."
Từ Tú cũng có một trai một gái, con gái Tô Nhụy năm nay 18 tuổi, hơn Tô Sính một tuổi, làm giáo viên trường tiểu học trong làng.
Đứa con trai Tô Lãng mới mười tuổi, được bà nội chiều chuộng, đang học lớp bốn tiểu học, nên càng được chị gái che chở.
Nên Từ Tú rất không hài lòng với việc con gái mình kết hôn sớm, hơn nữa đối phương còn là quân nhân.
Sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt con gái bà ta chứ.
Dung Lam có xuất thân tốt, gia đình làm trong quân đội, mới kết hôn đã được mẹ chồng xem trọng, mọi người trong thôn đều nói bà ta thật may mắn khi được gả vào gia đình có hoàn cảnh tốt, nhưng sau lựng họ lại chê cười bà ta không bằng dung lam.
Em út của chồng là sĩ quan trong quân đội, vợ chồng chú hai cũng làm quân y, vì thường xuyên gửi phiếu trợ cấp gạo về nên hàng xóm đều nói con trai thứ hai nhà họ Tô thật có triển vọng. Vậy nên bà cụ cũng rất hài lòng với vợ chồng họ.
Mọi thứ của bà ta cùng Tô Thuần mãi không bằng hai vợ chồng chú hai.
Ngoài mặt bà ta tử tế với Dung Lam, nhưng thực tế lại vô cùng ghen ghét.
“Hai vợ chồng chú nói đúng.” Từ Tú giấu đi đáy mắt lạnh lẽo, bà ta cười nói: “A Nhuyễn đúng là đứa trẻ may mắn.” Chỉ là không biết thân thể này có thể chịu được sự may mắn ấy không thôi.
Ốm đau bệnh tật như vậy sợ là sinh con cũng khó, cũng không biết nhà của chàng rể tương lai kia có biết không, hiện tại làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận được vợ mình không thể sinh con chứ?
Cứ chờ xem, xem xem còn có thể tự hào được bao lâu!
Không khí bữa ăn rất căng thẳng, hai chị em dâu đều nói móc nhau, bà cụ Tô lại rất nhàn rỗi xem náo nhiệt.
Đàn ông nhà họ Tô nói năng đều rất thận trọng, cả bữa cơm chỉ cúi đầu không hé răng ăn cơm, không ai dám mở miệng tìm phiền phức.
Tô Nhuỵ nhìn Tô Sính không ăn gì, thò đầu lại gần: “Em ăn không vô sao? Chị còn làm một ít bánh sơn tra, em có muốn ăn không?”
Tô Sính chậm rãi lắc đầu: “Cảm ơn chị họ, em không muốn ăn.”
Tô Nhuỵ “Ồ” một tiếng, lại ngồi trở về.
Cũng đã mười năm cô ta không gặp cô em họ này, khi còn nhỏ mọi người đều nói em họ cô ta xinh đẹp như vậy, da trắng như trứng gà bóc, vậy sao cô ta lại đen như vậy.
Những cô bé xinh đẹp thì ai chẳng yêu quý, lúc trước cô ấy còn hay trốn vào góc phòng để khóc, sau đó mỗi khi chú thím tòng quân về sẽ đều đưa em họ về cùng, còn mang cho cô ấy rất nhiều kẹo bánh quy.
Nhưng cô ta không thể thích nổi cô em họ mỏng manh yếu đuối này.
Có thể là bởi vì không quen nhìn chú thím với các anh họ em họ đều vây quanh cô, mỗi lần cô ta nói với mẹ thì mẹ đều nói chị phải nhường em trai mình.
Rõ ràng tuổi tác cũng gần bằng nhau, nhưng hai người họ lại có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí có đôi khi cô ta hy vọng chính mình mới là con gái của chú thím.
“Em dâu,” Từ Tú cười nói: “Mẹ không có ý đó, nhưng thân thể A Nhuyễn hơi yếu, hôm nay A Sách phải cõng em gái lên phải không? Ngày mai cả làng sẽ nói rằng con gái nhà họ Tô chúng ta làm đỏm, e rằng sau này sẽ không dễ dàng giải thích.”
Dung Lam lười để ý đến bà ta, giật giật khóe miệng: “Chị dâu, anh cả với em út và em gái thân thiết với nhau không phải chuyện ngày một ngày hai, con gái vốn nên điệu đà, cõng đi mấy bước thì có sao, ai đi nói sau lưng mấy chuyện này chứ? Hơn nữa, Niếp Niếp của nhà em từ nhỏ đã như vậy, nên chị dâu không cần bận tâm đâu."
Từ Tú cũng có một trai một gái, con gái Tô Nhụy năm nay 18 tuổi, hơn Tô Sính một tuổi, làm giáo viên trường tiểu học trong làng.
Đứa con trai Tô Lãng mới mười tuổi, được bà nội chiều chuộng, đang học lớp bốn tiểu học, nên càng được chị gái che chở.
Nên Từ Tú rất không hài lòng với việc con gái mình kết hôn sớm, hơn nữa đối phương còn là quân nhân.
Sao chuyện tốt như vậy lại không đến lượt con gái bà ta chứ.
Dung Lam có xuất thân tốt, gia đình làm trong quân đội, mới kết hôn đã được mẹ chồng xem trọng, mọi người trong thôn đều nói bà ta thật may mắn khi được gả vào gia đình có hoàn cảnh tốt, nhưng sau lựng họ lại chê cười bà ta không bằng dung lam.
Em út của chồng là sĩ quan trong quân đội, vợ chồng chú hai cũng làm quân y, vì thường xuyên gửi phiếu trợ cấp gạo về nên hàng xóm đều nói con trai thứ hai nhà họ Tô thật có triển vọng. Vậy nên bà cụ cũng rất hài lòng với vợ chồng họ.
Mọi thứ của bà ta cùng Tô Thuần mãi không bằng hai vợ chồng chú hai.
Ngoài mặt bà ta tử tế với Dung Lam, nhưng thực tế lại vô cùng ghen ghét.
“Hai vợ chồng chú nói đúng.” Từ Tú giấu đi đáy mắt lạnh lẽo, bà ta cười nói: “A Nhuyễn đúng là đứa trẻ may mắn.” Chỉ là không biết thân thể này có thể chịu được sự may mắn ấy không thôi.
Ốm đau bệnh tật như vậy sợ là sinh con cũng khó, cũng không biết nhà của chàng rể tương lai kia có biết không, hiện tại làm gì có người đàn ông nào có thể chấp nhận được vợ mình không thể sinh con chứ?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cứ chờ xem, xem xem còn có thể tự hào được bao lâu!
Không khí bữa ăn rất căng thẳng, hai chị em dâu đều nói móc nhau, bà cụ Tô lại rất nhàn rỗi xem náo nhiệt.
Đàn ông nhà họ Tô nói năng đều rất thận trọng, cả bữa cơm chỉ cúi đầu không hé răng ăn cơm, không ai dám mở miệng tìm phiền phức.
Tô Nhuỵ nhìn Tô Sính không ăn gì, thò đầu lại gần: “Em ăn không vô sao? Chị còn làm một ít bánh sơn tra, em có muốn ăn không?”
Tô Sính chậm rãi lắc đầu: “Cảm ơn chị họ, em không muốn ăn.”
Tô Nhuỵ “Ồ” một tiếng, lại ngồi trở về.
Cũng đã mười năm cô ta không gặp cô em họ này, khi còn nhỏ mọi người đều nói em họ cô ta xinh đẹp như vậy, da trắng như trứng gà bóc, vậy sao cô ta lại đen như vậy.
Những cô bé xinh đẹp thì ai chẳng yêu quý, lúc trước cô ấy còn hay trốn vào góc phòng để khóc, sau đó mỗi khi chú thím tòng quân về sẽ đều đưa em họ về cùng, còn mang cho cô ấy rất nhiều kẹo bánh quy.
Nhưng cô ta không thể thích nổi cô em họ mỏng manh yếu đuối này.
Có thể là bởi vì không quen nhìn chú thím với các anh họ em họ đều vây quanh cô, mỗi lần cô ta nói với mẹ thì mẹ đều nói chị phải nhường em trai mình.
Rõ ràng tuổi tác cũng gần bằng nhau, nhưng hai người họ lại có cuộc sống hoàn toàn khác nhau.
Thậm chí có đôi khi cô ta hy vọng chính mình mới là con gái của chú thím.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro