[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Vết Bớt Hình Tr...
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-09-11 09:36:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sau đó chị dâu Từ lại nghĩ, có lẽ không phải em gái của bác sĩ Diệp sợ rằng nhà nhiều con gái quá không nuôi nổi mà là do đó là đứa con của cô ta với người đàn ông khác, lúc phát hiện ra mang thai mới tiếc nuối bỏ nó đi, nhưng sau khi sinh xong thì lại hối hận nên mới đưa đứa trẻ sắp chết cho cô.
Sau đó, ở quê cô có người thân trong nhà có quá nhiều con trai, biết cô không có con nên mới hỏi có muốn nuôi không rồi nhanh chóng đưa lên cho cô nuôi.
Tuy nó đã bảy tám tuổi rồi nhưng dù sao cũng mới chỉ là một cậu bé, ngoài ra bên kia còn hứa rằng sẽ không liên lạc gì nữa nên hai vợ chồng mới vừa lòng, mấy năm qua cũng chăm sóc nó rất tận tâm, nhưng không ngờ lại là bùn nhão không trát được lên tường.
Nhiều lần làm hai người họ phải lo lắng.
Nhưng họ đâu thể làm gì được, nếu dựa dẫm vào đứa con này để dưỡng lão thì chỉ còn cách tự cắn răng rồi nuốt vào bụng.
Nếu con trai lấy vợ họ mới yên tâm hơn vậy nên giữa đêm bèn sang nhà em gái vay tiền.
Ai ngờ lại bị Ác Dạ Xoa nhà họ Tô nghe lén, giờ không biết phải làm thế nào.
Hai người bọn họ cả đêm ngủ không ngon, thế mà Tô Sách và những người khác lại ngáy khò khò hết đêm.
Tô Sính cũng đã lấy lại được tinh thần, sáng hôm sau cô ngồi bên giếng rửa mặt.
Chị dâu Từ rời khỏi giường với đôi mắt gấu trúc.
“Mợ? Mợ đến lúc nào vậy?” Tô Nhụy nhìn thấy cô ta bèn ngạc nhiên hỏi.
Phòng của cô ấy ở phía sau nên cô không biết chuyện gì cả.
“Từ đêm qua.” Chị dâu Từ híp mắt nhìn rồi nói: “Nhụy Nhụy nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp.”
Tô Nhụy thấy rất vui, liếc mắt sang thì thấy một thân hình gầy gò đang rửa mặt bèn nói: “Vẫn chưa đẹp bằng em gái đâu.”
Chị dâu Từ giờ mới để ý đến cô gái đó cũng không nói gì, vừa nhìn là đã không thể rời mắt được.
Cô ta biết gia đình nhà họ Tô có con gái, nhưng không ngờ rằng cô gái ấy lại xinh đẹp ưa nhìn thế này, chẳng giống bộ dạng thô kệch của Tô Định Bang chút nào.
Tinh tế mà nói, từ khuôn mặt đến thân hình của cô gái này rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, khi ngước lên nhìn là có thể thấy được một đôi mắt trong veo và hơi ướt.
Vừa nhìn là biết được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Chị dâu Từ cũng không có tâm trạng để chào hỏi người khác, con gái của cậu hai nhà họ Tô thì sao chứ, không cho vay nên cũng không thèm để ý.
Cô ta đi ngang qua Tô Sính đang lấy nước thì thấy một chấm đỏ trên vành tai phải của cô ấy, cả người bỗng cứng đờ lại.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự kinh ngạc và bất ngờ.
“Con yêu? Con rửa xong chưa, mau vào đây uống thuốc đi.” Dung Lam ở trong phòng bếp gọi vọng ra, cô ấy bọc chiếc cốc nhỏ bằng một mảnh khăn rồi đổ nước thuốc vào bát.
“Con đến đây.” Cô gái nhỏ giật mình, biểu cảm trên mặt còn hơi giận dỗi.
Thấy chị dâu Từ đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, cô chỉ có thể cười rồi gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp.
Chị dâu Từ sực tỉnh, không rửa mặt nữa, vội vàng chạy về phòng kéo anh cả Từ vừa bước ra ngoài vào.
Từ Tú vừa ra khỏi phòng thì thấy chị dâu tức giận chạy qua nên nghĩ rằng cô ta vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua bèn cảm thấy rất đau đầu.
“Nhụy Nhụy.” Cô xoa xoa thái dương rồi nói: ‘Con gọi cậu mợ xuống ăn cơm, bà ấy chỉ nói vậy thôi, sao có thể đuổi bọn họ đi được?”
Tô Nhụy cũng hơi bối rối, cô trả lời rồi chạy về phía phòng tạp vụ.
Sau đó chị dâu Từ lại nghĩ, có lẽ không phải em gái của bác sĩ Diệp sợ rằng nhà nhiều con gái quá không nuôi nổi mà là do đó là đứa con của cô ta với người đàn ông khác, lúc phát hiện ra mang thai mới tiếc nuối bỏ nó đi, nhưng sau khi sinh xong thì lại hối hận nên mới đưa đứa trẻ sắp chết cho cô.
Sau đó, ở quê cô có người thân trong nhà có quá nhiều con trai, biết cô không có con nên mới hỏi có muốn nuôi không rồi nhanh chóng đưa lên cho cô nuôi.
Tuy nó đã bảy tám tuổi rồi nhưng dù sao cũng mới chỉ là một cậu bé, ngoài ra bên kia còn hứa rằng sẽ không liên lạc gì nữa nên hai vợ chồng mới vừa lòng, mấy năm qua cũng chăm sóc nó rất tận tâm, nhưng không ngờ lại là bùn nhão không trát được lên tường.
Nhiều lần làm hai người họ phải lo lắng.
Nhưng họ đâu thể làm gì được, nếu dựa dẫm vào đứa con này để dưỡng lão thì chỉ còn cách tự cắn răng rồi nuốt vào bụng.
Nếu con trai lấy vợ họ mới yên tâm hơn vậy nên giữa đêm bèn sang nhà em gái vay tiền.
Ai ngờ lại bị Ác Dạ Xoa nhà họ Tô nghe lén, giờ không biết phải làm thế nào.
Hai người bọn họ cả đêm ngủ không ngon, thế mà Tô Sách và những người khác lại ngáy khò khò hết đêm.
Tô Sính cũng đã lấy lại được tinh thần, sáng hôm sau cô ngồi bên giếng rửa mặt.
Chị dâu Từ rời khỏi giường với đôi mắt gấu trúc.
“Mợ? Mợ đến lúc nào vậy?” Tô Nhụy nhìn thấy cô ta bèn ngạc nhiên hỏi.
Phòng của cô ấy ở phía sau nên cô không biết chuyện gì cả.
“Từ đêm qua.” Chị dâu Từ híp mắt nhìn rồi nói: “Nhụy Nhụy nhà chúng ta càng lớn càng xinh đẹp.”
Tô Nhụy thấy rất vui, liếc mắt sang thì thấy một thân hình gầy gò đang rửa mặt bèn nói: “Vẫn chưa đẹp bằng em gái đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị dâu Từ giờ mới để ý đến cô gái đó cũng không nói gì, vừa nhìn là đã không thể rời mắt được.
Cô ta biết gia đình nhà họ Tô có con gái, nhưng không ngờ rằng cô gái ấy lại xinh đẹp ưa nhìn thế này, chẳng giống bộ dạng thô kệch của Tô Định Bang chút nào.
Tinh tế mà nói, từ khuôn mặt đến thân hình của cô gái này rất uyển chuyển, nhẹ nhàng, khi ngước lên nhìn là có thể thấy được một đôi mắt trong veo và hơi ướt.
Vừa nhìn là biết được chăm sóc vô cùng cẩn thận.
Chị dâu Từ cũng không có tâm trạng để chào hỏi người khác, con gái của cậu hai nhà họ Tô thì sao chứ, không cho vay nên cũng không thèm để ý.
Cô ta đi ngang qua Tô Sính đang lấy nước thì thấy một chấm đỏ trên vành tai phải của cô ấy, cả người bỗng cứng đờ lại.
Đôi mắt cô ta chứa đầy sự kinh ngạc và bất ngờ.
“Con yêu? Con rửa xong chưa, mau vào đây uống thuốc đi.” Dung Lam ở trong phòng bếp gọi vọng ra, cô ấy bọc chiếc cốc nhỏ bằng một mảnh khăn rồi đổ nước thuốc vào bát.
“Con đến đây.” Cô gái nhỏ giật mình, biểu cảm trên mặt còn hơi giận dỗi.
Thấy chị dâu Từ đang nhìn mình với ánh mắt kì lạ, cô chỉ có thể cười rồi gật đầu, sau đó đi vào phòng bếp.
Chị dâu Từ sực tỉnh, không rửa mặt nữa, vội vàng chạy về phòng kéo anh cả Từ vừa bước ra ngoài vào.
Từ Tú vừa ra khỏi phòng thì thấy chị dâu tức giận chạy qua nên nghĩ rằng cô ta vẫn còn giận chuyện ngày hôm qua bèn cảm thấy rất đau đầu.
“Nhụy Nhụy.” Cô xoa xoa thái dương rồi nói: ‘Con gọi cậu mợ xuống ăn cơm, bà ấy chỉ nói vậy thôi, sao có thể đuổi bọn họ đi được?”
Tô Nhụy cũng hơi bối rối, cô trả lời rồi chạy về phía phòng tạp vụ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro