[Thập Niên 70] Đoàn Sủng Thiên Kim Thật
Vết Bớt Hình Tr...
Mi Nhãn Khiển Quyển
2024-09-11 09:36:26
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Ông xã, em nói anh nghe nè, cô con gái của cậu hai nhà họ Tô hình như cũng không phải con ruột của bọn họ.”
“Cái gì?” Anh cả Từ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, anh ta ngáp một cái rồi nói: “Không phải con ruột thì sao, liên quan gì đến chúng ta…”
Vừa mới nói xong thì anh ta cứng họng, hai mắt trợn tròn: “Ý em nói là con gái của cậu hai nhà họ Tô không phải con ruột sao?!”
Ở ngoài cửa, Tô Nhụy đang định gõ cửa bèn nín thở rồi từ từ buông tay xuống.
“Em cũng chỉ đoán vậy thôi, cô gái đó trên vành tai bên phải có một nốt ruồi đỏ giống với đứa bé mà lúc trước chúng ta bỏ đi, em còn nghe nói hình như con bé đó bị bệnh, thường xuyên phải uống thuốc bổ, ban nãy em chỉ vừa mới nhìn qua là đã nhận ra ngay.”
“Rất giống với tình trạng của đứa nhỏ lúc trước.” Anh cả Từ vuốt vuốt cằm: “Anh nhớ lúc đó vợ cậu hai nhà họ Tô đang sinh con ở bệnh viện đó? Hai chúng ta còn cố ý tránh mặt họ vì sợ bị phát hiện là đang đi khám bệnh.”
“Đúng vậy.” Mặt chị dâu Từ biến sắc, nhà người ta thì thoáng một cái đã bế hai đứa trẻ trên tay, còn họ đi khám bệnh thì phát hiện mình không thể có con, lúc đó chỉ có thể ghen tị mà nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ đến lão phu nhân hôm qua vừa mắng họ là nuôi con cho người khác, chị dâu Từ bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng rất to gan: “Nếu có thể chứng minh được nó là đứa trẻ mà lúc trước chúng ta bỏ rơi vậy thì lão phu nhân cũng đang nuôi cháu gái cho người khác, để em xem bà ta còn hống hách trước mặt chúng ta được nữa không!”
Anh cả Từ cũng muốn xả giận, hôm qua còn bị lão phu nhân mắng thậm tệ, càng nghĩ càng uất ức, con trai dù có hư hỏng ra sao thì vẫn là con của anh ta, người khác nói vậy chẳng phải là đang chọc vào trái tim anh ta sao?
“Nhưng đã lâu như vậy rồi, chỉ dựa vào nốt ruồi đỏ kia thì sao mà chứng minh được?”
“Sau lưng nó vẫn còn một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.” Chị dâu Từ hơi lo lắng: “Dù là con gái của cậu hai cũng khó mà động vào.”
Tô Nhụy ở ngoài cửa rất kích động, chỉ cần chứng minh được Tô Sính không phải người của nhà họ Tô thì bà nội sẽ để cô ở lại, không để chú thím nuôi cô nữa…
Cô đẩy mạnh cửa ra, vợ chồng anh cả Từ giật mình mà quay đầu lại.
“Trên người em gái có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.” Giọng điệu của Tô Nhụy rất chắc chắn.
Chị dâu Từ nghe không rõ bèn hỏi lại: “Nhụy Nhụy, cháu vừa nói cái gì?” Cô ta tưởng mình đã nghe nhầm.
“Mợ, trên người con bé có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, ngay sau lưng ấy, con nhìn thấy khi thím thay đồ cho nó lúc còn nhỏ.”
Tô Nhụy cần thận hỏi: “Em gái thật sự không phải con của chú hai và thím ạ?”
Có trời mới biết cô hy vọng bao nhiêu vào câu trả lời của chị dâu Từ là chính xác!
Cô em gái nhỏ đó được cả nhà chú hai rất nâng niu, khi cô đang mong đợi chú hai sẽ mang về cho cô một ít bánh kẹo thì phát hiện ra Tô Sính ngày nào cũng được ăn những thứ đó, thậm chí là ăn nhiều đến phát chán luôn.
Ở trong mắt cô, những thứ khó khăn lắm mới chạm tới được lại là những thứ mà Tô Sính có thể dễ dàng với tới.
Chị dâu Từ nhìn cháu gái mình, trong lòng đã thay đổi ý định, cô ta kéo kéo vạt áo của chồng khi anh ta đang định nói gì đó, rồi xoa xoa đầu cô bé nói: “Cậu mợ đều không biết em gái cháu có phải con ruột của chú thím cháu không nên cũng chưa thể nói được gì.”
“Ông xã, em nói anh nghe nè, cô con gái của cậu hai nhà họ Tô hình như cũng không phải con ruột của bọn họ.”
“Cái gì?” Anh cả Từ vẫn còn chưa tỉnh ngủ, anh ta ngáp một cái rồi nói: “Không phải con ruột thì sao, liên quan gì đến chúng ta…”
Vừa mới nói xong thì anh ta cứng họng, hai mắt trợn tròn: “Ý em nói là con gái của cậu hai nhà họ Tô không phải con ruột sao?!”
Ở ngoài cửa, Tô Nhụy đang định gõ cửa bèn nín thở rồi từ từ buông tay xuống.
“Em cũng chỉ đoán vậy thôi, cô gái đó trên vành tai bên phải có một nốt ruồi đỏ giống với đứa bé mà lúc trước chúng ta bỏ đi, em còn nghe nói hình như con bé đó bị bệnh, thường xuyên phải uống thuốc bổ, ban nãy em chỉ vừa mới nhìn qua là đã nhận ra ngay.”
“Rất giống với tình trạng của đứa nhỏ lúc trước.” Anh cả Từ vuốt vuốt cằm: “Anh nhớ lúc đó vợ cậu hai nhà họ Tô đang sinh con ở bệnh viện đó? Hai chúng ta còn cố ý tránh mặt họ vì sợ bị phát hiện là đang đi khám bệnh.”
“Đúng vậy.” Mặt chị dâu Từ biến sắc, nhà người ta thì thoáng một cái đã bế hai đứa trẻ trên tay, còn họ đi khám bệnh thì phát hiện mình không thể có con, lúc đó chỉ có thể ghen tị mà nghiến răng nghiến lợi.
Nhớ đến lão phu nhân hôm qua vừa mắng họ là nuôi con cho người khác, chị dâu Từ bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng rất to gan: “Nếu có thể chứng minh được nó là đứa trẻ mà lúc trước chúng ta bỏ rơi vậy thì lão phu nhân cũng đang nuôi cháu gái cho người khác, để em xem bà ta còn hống hách trước mặt chúng ta được nữa không!”
Anh cả Từ cũng muốn xả giận, hôm qua còn bị lão phu nhân mắng thậm tệ, càng nghĩ càng uất ức, con trai dù có hư hỏng ra sao thì vẫn là con của anh ta, người khác nói vậy chẳng phải là đang chọc vào trái tim anh ta sao?
“Nhưng đã lâu như vậy rồi, chỉ dựa vào nốt ruồi đỏ kia thì sao mà chứng minh được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sau lưng nó vẫn còn một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.” Chị dâu Từ hơi lo lắng: “Dù là con gái của cậu hai cũng khó mà động vào.”
Tô Nhụy ở ngoài cửa rất kích động, chỉ cần chứng minh được Tô Sính không phải người của nhà họ Tô thì bà nội sẽ để cô ở lại, không để chú thím nuôi cô nữa…
Cô đẩy mạnh cửa ra, vợ chồng anh cả Từ giật mình mà quay đầu lại.
“Trên người em gái có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm.” Giọng điệu của Tô Nhụy rất chắc chắn.
Chị dâu Từ nghe không rõ bèn hỏi lại: “Nhụy Nhụy, cháu vừa nói cái gì?” Cô ta tưởng mình đã nghe nhầm.
“Mợ, trên người con bé có một vết bớt hình trăng lưỡi liềm, ngay sau lưng ấy, con nhìn thấy khi thím thay đồ cho nó lúc còn nhỏ.”
Tô Nhụy cần thận hỏi: “Em gái thật sự không phải con của chú hai và thím ạ?”
Có trời mới biết cô hy vọng bao nhiêu vào câu trả lời của chị dâu Từ là chính xác!
Cô em gái nhỏ đó được cả nhà chú hai rất nâng niu, khi cô đang mong đợi chú hai sẽ mang về cho cô một ít bánh kẹo thì phát hiện ra Tô Sính ngày nào cũng được ăn những thứ đó, thậm chí là ăn nhiều đến phát chán luôn.
Ở trong mắt cô, những thứ khó khăn lắm mới chạm tới được lại là những thứ mà Tô Sính có thể dễ dàng với tới.
Chị dâu Từ nhìn cháu gái mình, trong lòng đã thay đổi ý định, cô ta kéo kéo vạt áo của chồng khi anh ta đang định nói gì đó, rồi xoa xoa đầu cô bé nói: “Cậu mợ đều không biết em gái cháu có phải con ruột của chú thím cháu không nên cũng chưa thể nói được gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro