Thập Niên 70: Dưỡng Lão Trong Niên Đại Văn

Chương 35

2024-12-23 19:55:30

Ngụy Thục Lan quay đầu đuổi cô bạn đang đòi đi công viên Nhân Dân uống nước ngọt: "Tú Quyên, cậu về trước đi, tôi có chút việc."

Vương Tú Quyên cũng nhìn theo ánh mắt cô ta, thấy một bà già quê bình thường, không hiểu sao Ngụy Thục Lan lại sợ: "Được, ngày mai cậu phải đi mua nước ngọt với tôi đấy!"

Ngụy Thục Lan đành miễn cưỡng đồng ý: "Được."

Sau khi Vương Tú Quyên đi, Ngụy Thục Lan đi tới, hơi run, gọi: "Dì ơi!"

Cát Dữu khẽ gật đầu đáp lại: "Lãnh lương rồi à?"

Ngụy Thục Lan cắn môi nói: "Vừa lãnh hôm qua, đang định mang đến cho dì đây."

Có gì đáng sợ đâu, cô đâu phải là kẻ cường hào. Nhưng dáng vẻ hiện tại của cô, quả thật có vài phần giống bà già độc ác trong mắt nữ chính.

Cát Dữu giải thích: "Hôm nay tình cờ gặp thôi, không phải cố ý đến đòi tiền."

Ngụy Thục Lan cúi đầu khép nép nói: "Cháu biết dì không phải vậy."

Cát Dữu không quan tâm cô ta tin hay không tin, cũng lười giải thích, hỏi: "Có phiếu vải không?"

Ngụy Thục Lan đã cố ý để dành phiếu cho cô: "Có ạ, một phiếu diêm một phiếu vải còn có một phiếu thịt một phiếu xà phòng, với cả tiền tháng này là 16.7."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cát Dữu: "Ừm. Trừ cho cô 24.7, đổi thêm phiếu vải, lần sau hai tấm phiếu vải tính cho cô 5 đồng."

Ngụy Thục Lan nói: "Cảm ơn dì."

Hai người lần lượt ra khỏi ngõ, Cát Dữu đăng phiếu diêm, phiếu thịt, phiếu xà phòng lên Mỹ Đoàn, chỉ giữ lại phiếu vải, tài khoản Mỹ Đoàn lại thêm 1500.

Cửa hàng mậu dịch cũng làm việc tám tiếng một ngày, nhưng tan ca muộn hơn nhà máy điện tử nửa tiếng, bây giờ đi đến đó chỉ còn lúc sắp đóng cửa, nhưng trời nóng thế này ngày mai cô lười đi thêm chuyến nữa để mua vải, nên quyết định thử vận may đi lúc sắp đóng cửa.

Nhân viên cửa hàng mậu dịch đang thu dọn quầy, Cát Dữu đến quầy vải: "Đồng chí, tôi dùng phiếu đổi vải."

Nhân viên bán hàng bực bội nói: "Thu dọn rồi, mai đến lại."

Đến lúc sắp đóng cửa cũng có cái lợi, người ít dễ nói chuyện, nếu là ban ngày chen lấn còn không chen vào được.

Cát Dữu lén lút đưa qua một gói đường đỏ: "Tôi đến một lần không dễ, đồng chí thông cảm một chút, chỉ chiếm chút thời gian tan ca của đồng chí thôi."

Nhân viên bán hàng vừa thấy là đường đỏ, hàng hiếm có, vẻ bực bội trên mặt biến mất sạch, nói năng dễ nghe: "Bao nhiêu phiếu vải?"

Cát Dữu móc phiếu ra nói: "Ba thước."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Dưỡng Lão Trong Niên Đại Văn

Số ký tự: 0