Chương 30 - Khó Nói

Kết Hôn Phải Tì...

Nguyệt Bán Tường Vi

2024-08-10 10:11:58

Bà ấy nắm một vốc đậu phộng, vừa bóc vỏ vừa nói rõ ý đồ:

"Bây giờ mà ở nhà mẹ đẻ là lại có cả đám người tới tìm chị làm bà mối. Chị nói em nghe, có không ít người đang dòm ngó thằng nhóc nhà em đấy, mà năm nay Vũ Văn đã hai mươi chín rồi phải không? Điều kiện tốt, nhân phẩm đứng đắn, còn thằng ba nhà em nữa đấy, rốt cuộc em nghĩ gì vậy? Bên ngoài nói năng khó nghe lắm luôn."

Thật ra đã sớm có tin đồn thất thiệt, dù sao đưa mắt nhìn khắp các thôn cũng chẳng đào ra mấy nhà có điều kiện tốt như chị em nhà mình.

Vì đỏ mắt ghen tị, cho nên lời gì chướng tai cũng có.

Nào là muốn tìm con dâu trong thành phố, coi thường nông thôn.

Hay là thằng cả chậm chạp không kết hôn, chắc chắn là mấy năm trước đây đánh trận đã bị tổn thương nơi nào đó... tóm lại không phải lời gì tốt.

Hai mươi mấy năm trước, gia đình gặp nạn, tính tình Tào Thu Hoa càng lúc càng yếu ớt, không thích ra ngoài, hơn nữa lại sống ở nơi hẻo lánh, cũng chẳng có mấy ai cố ý đàm tiếu bên tai bà ấy, cho nên bà ấy thật sự không biết bên ngoài đồn đại cái gì.

Trong những năm Tào Thu Hoa từng "thủ tiết", bản thân bà ấy ít nhiều cũng đã được trải nghiệm lực sát thương của những lời đồn đoán, nói chung có thể đoán được một hai.

Nghĩ tới đây, nụ cười khiêm tốn trên mặt Tào Thu Hoa nhạt đi mấy phần:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Quan tâm bọn họ làm gì, chị cũng đâu phải không biết, thằng cả ở xa, em chỉ có thể thúc giục nó qua thư, quan trọng vẫn là ở bản thân nó thôi."

Con trai còn chưa vội, bà ấy vội cái gì?

Kết hôn phải tìm đúng người mới tốt.

Giống như bà ấy và Trần Đức Mậu, hồi trẻ đến với nhau vì ý của cha mẹ, mặc dù chung sống hòa hợp, nhưng chưa đến mức gắn bó keo sơn, tình đầu ý hợp.

Sau này mỗi người đều gặp được người thích hợp, họ mới nhận ra sự khác biệt.

Chính vì đã từng đi đường vòng nên bà ấy không muốn bọn trẻ phải đi qua lần nữa.

Đây cũng là lý do vì sao bất kể ai tới làm mối, Tào Thu Hoa cũng không quyết định làm chủ thay các con.

Sau khi ăn một vốc đậu phộng, Trần Tú Mai cầm chén rót một chén trà khác, mím môi hai lần mới nói:

"Chị biết chứ, nhưng nếu không trực tiếp đánh tiếng với bọn nhỏ thì chúng còn thành người thế nào? Bây giờ là xã hội mới, có thể tự do yêu đương, nhưng thân làm người lớn vẫn nên quan tâm dẫn dắt chúng, còn thích hợp hay không thì để bọn nhỏ tự quyết định."

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Chương 30 - Khó Nói

Số ký tự: 0