Tư Tưởng Tôn Tr...
Nguyệt Bán Tường Vi
2024-08-10 10:11:58
Dù gì Tào Lưu vẫn là thiếu niên, làn da ngăm đen dần đỏ lên, không phải thẹn thùng, mà là anh ấy nhạy cảm với chủ đề này.
Nhất là ánh mắt kỳ quái như có như không của em gái, cảm giác xấu hổ càng tăng thêm mấy phần.
Nhưng cô gái vẫn còn nhỏ như vậy, không hiểu nhiều chuyện, anh ấy lại sợ nói to sẽ hù dọa cô, Tào Lưu khó chịu trút giận lên em trai: "Nói hươu nói vượn cái gì đó?"
Trần Quân rụt cổ, đặt tay lên vai em gái, để cô chắn trước mặt mình, không phục lầm bầm: "Lần trước em nhìn thấy nữ thanh niên trí thức tên Đồng Tú Tú kia mang đồ ăn cho anh..."
Điều kiện gia đình tốt, không phải lo ăn lo mặc, nhưng phần lớn mọi người vẫn rất ngại chuyện ăn uống, một cô gái mang đồ ăn cho một chàng trai, còn có thể vì lý do gì?
Mặc dù anh hai không nhận, nhưng nhìn thấy anh hai đỏ mặt, cậu ấy đoán chắc chắn anh hai có thích.
Tào Lưu trừng mắt nhìn thằng tư đang lấy em gái làm lá chắn, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Em xem mình đi, em tưởng tay chân nhỏ nhắn của em sáu có thể che chắn cho mình à?"
Nói xong, anh ấy lại nghiêm mặt: "Sau này đừng để anh nghe thấy em nói những lời không đứng đắn này nữa, nhất là bàn tán sau lưng con gái nhà người ta, bất lịch sự!"
Nghe vậy, Trần Quân vốn đang nhăn nhở gãi đầu, thành thật nhận sai: "Là em không đúng, sau này em sẽ không nói như vậy nữa."
Trần Lộng Mặc nhìn anh hai, hơi ngạc nhiên vì anh ấy nói như vậy.
Thế mới nói… tư tưởng tôn trọng nữ giới chẳng liên quan gì đến thời đại ta sinh ra.
Còn nữa… rốt cuộc anh ấy có thích cô gái Đồng Tú Tú kia không?
... Không dám hỏi.
Trong phòng khách.
Mùi trà thoang thoảng, Trần Tú Mai nốc ừng ực mấy chén trà nóng mới cảm thấy ấm áp hơn.
Bà ấy vừa cởi chiếc áo khoác dày cộp, vừa tò mò nhìn xung quanh: "Đừng pha nước chè cho chị, chị uống trà được rồi... Mấy thằng nhóc đâu?"
Tào Thu Hoa đi tới tủ lấy một đĩa trái cây sấy khô đặt vào tay Tú Mai, ngồi xuống bên cạnh bà ấy, nói dối trắng trợn: "Không biết chạy đi đâu chơi rồi, sao bây giờ chị lại tới đây? Hôm nay không trở về sao?"
Trần Tú Mai là người thôn Sơn Thuận, cũng coi như chị em cùng nhau lớn lên với Tào Thu Hoa, chỉ là sau này chuyển đến thôn bên cạnh, hai người dần bớt qua lại, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Trần Tú Mai là người thẳng thắn, thấy vậy cũng không ngại ngùng khách sáo.
Nhất là ánh mắt kỳ quái như có như không của em gái, cảm giác xấu hổ càng tăng thêm mấy phần.
Nhưng cô gái vẫn còn nhỏ như vậy, không hiểu nhiều chuyện, anh ấy lại sợ nói to sẽ hù dọa cô, Tào Lưu khó chịu trút giận lên em trai: "Nói hươu nói vượn cái gì đó?"
Trần Quân rụt cổ, đặt tay lên vai em gái, để cô chắn trước mặt mình, không phục lầm bầm: "Lần trước em nhìn thấy nữ thanh niên trí thức tên Đồng Tú Tú kia mang đồ ăn cho anh..."
Điều kiện gia đình tốt, không phải lo ăn lo mặc, nhưng phần lớn mọi người vẫn rất ngại chuyện ăn uống, một cô gái mang đồ ăn cho một chàng trai, còn có thể vì lý do gì?
Mặc dù anh hai không nhận, nhưng nhìn thấy anh hai đỏ mặt, cậu ấy đoán chắc chắn anh hai có thích.
Tào Lưu trừng mắt nhìn thằng tư đang lấy em gái làm lá chắn, sắc mặt càng thêm âm trầm: "Em xem mình đi, em tưởng tay chân nhỏ nhắn của em sáu có thể che chắn cho mình à?"
Nói xong, anh ấy lại nghiêm mặt: "Sau này đừng để anh nghe thấy em nói những lời không đứng đắn này nữa, nhất là bàn tán sau lưng con gái nhà người ta, bất lịch sự!"
Nghe vậy, Trần Quân vốn đang nhăn nhở gãi đầu, thành thật nhận sai: "Là em không đúng, sau này em sẽ không nói như vậy nữa."
Trần Lộng Mặc nhìn anh hai, hơi ngạc nhiên vì anh ấy nói như vậy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thế mới nói… tư tưởng tôn trọng nữ giới chẳng liên quan gì đến thời đại ta sinh ra.
Còn nữa… rốt cuộc anh ấy có thích cô gái Đồng Tú Tú kia không?
... Không dám hỏi.
Trong phòng khách.
Mùi trà thoang thoảng, Trần Tú Mai nốc ừng ực mấy chén trà nóng mới cảm thấy ấm áp hơn.
Bà ấy vừa cởi chiếc áo khoác dày cộp, vừa tò mò nhìn xung quanh: "Đừng pha nước chè cho chị, chị uống trà được rồi... Mấy thằng nhóc đâu?"
Tào Thu Hoa đi tới tủ lấy một đĩa trái cây sấy khô đặt vào tay Tú Mai, ngồi xuống bên cạnh bà ấy, nói dối trắng trợn: "Không biết chạy đi đâu chơi rồi, sao bây giờ chị lại tới đây? Hôm nay không trở về sao?"
Trần Tú Mai là người thôn Sơn Thuận, cũng coi như chị em cùng nhau lớn lên với Tào Thu Hoa, chỉ là sau này chuyển đến thôn bên cạnh, hai người dần bớt qua lại, nhưng tình cảm vẫn rất tốt.
Trần Tú Mai là người thẳng thắn, thấy vậy cũng không ngại ngùng khách sáo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro