Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Anh Muốn Ăn Gì,...
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Thật ra Ôn Như Ý chỉ muốn nói rõ trước với người đàn ông về giới hạn của mình, cũng chưa chắc là buộc anh phải đưa ra lời hứa như thế nào, cô mới như thế nào đó: “Tạm thời như thế, những cái khác tôi chưa nghĩ ra.”
Tần Trí Viễn thấy cô vẫn chưa cho đáp án, bèn truy hỏi: “Thế em có đồng ý làm người yêu của tôi không?”
Ôn Như Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen chớp chớp: “Tôi đói rồi, đợi tôi ăn cơm xong nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”
Cô nói xong thì đi về hướng quán ăn, Tần Trí Viễn bị cô khiêu khích như vậy, mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng bây giờ quả thực cũng sắp một giờ chiều, bữa sáng ăn một chút bây giờ cũng tiêu hóa xong từ lâu, cần phải ăn chút cơm, cho nên anh đi theo cô.
Ở đây chính là trung tâm thương mại, vô cùng phồn hoa, lấy rạp chiếu phim là trung tâm hướng ra phía ngoài, xung quanh đều là những nơi có thể đi dạo mua sắm và vui chơi, quán ăn cách đây cũng rất gần, hai người đi không quá mười phút là tới.
Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn đặt phòng riêng, nhưng bây giờ đang giờ cao điểm để ăn cơm, họ đến muộn quá, phòng riêng đã bị đặt hết, hai người chọn vị trí ở bên ngoài ngồi xuống.
Dù sao thì đây là một quán ăn ở trung tâm lớn, vị trí rộng rãi hơn nhiều so với một quán ăn nhỏ. Cuối cùng, hai người không phải ngồi chung bàn với người khác, hơn nữa nguồn cung của quán ăn này còn phong phú hơn quán ăn nhỏ kia.
Hôm nay Ôn Như Ý mang tiền với phiếu ra ngoài, cho nên rất hào phóng nói với Tần Trí Viễn: “Anh muốn ăn gì, bữa nay tôi mời.”
Lần này Tần Trí Viễn không nói những lời như lúc trước, cái gì mà không thể tiêu tiền của phụ nữ, anh chỉ nhìn cô, từ từ nói: “Thật ra tôi trả hay em trả cũng như nhau, vừa nãy tôi đã đồng ý đưa tiền lương cho em, cho nên tiền của tôi cũng là tiền của em, tôi trả tiền cũng là em trả tiền.”
Lời nói đột ngột lọt vào tai Ôn Như Ý, cô nhất thời không tiếp lại được, Tần Trí Viễn nhìn vào thực đơn hôm nay và hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Không thể không thừa nhận, lời nói vừa nãy của anh đã làm Ôn Như Ý rất vui, bây giờ tâm trạng của cô không tồi, khóe môi cong lên, không có tiếp câu vừa nãy của anh: “Tôi không kiêng gì cả, gọi gì cũng được.”
Tần Trí Viễn bèn hỏi: “Thế thì thịt kho tàu, cá kho, gà luộc, cuối cùng thêm một món rau?”
Nghe thấy anh đọc tên những món ăn này, khóe môi Ôn Như Ý cũng bất giác giật một cái: “Hai chúng ta ăn có hết không? Bỏ bớt gà luộc đi.”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Tôi nghe theo em, gà luộc ở đây cũng bình thường, đợi sau này tôi nấu cho em ăn.”
Nghe ra được ý trong lời nói của anh, khóe môi Ôn Như Ý khẽ cong lên: “Nói trước đấy, nếu như anh làm không ngon, tôi sẽ không ăn đâu đấy.”
Tần Trí Viễn nghĩ đến tài nghệ nấu nướng của mình, răng đột nhiên trở nên nhức, xem ra sau này anh phải nỗ lực hơn nhiều trong phương diện này rồi.
Anh ừm một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Kế bên có một lầu bách hóa lớn, lát nữa ăn xong chúng ta qua đó đi dạo, tiện thể tiêu hóa thức ăn?”
Hai người sáng sớm đã ra ngoài, kết quả anh còn muốn đi dạo, Ôn Như Ý không nhịn được hỏi anh: “Buổi chiều anh không có việc gì sao?”
Tần Trí Viễn thấy cô vẫn chưa cho đáp án, bèn truy hỏi: “Thế em có đồng ý làm người yêu của tôi không?”
Ôn Như Ý ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen chớp chớp: “Tôi đói rồi, đợi tôi ăn cơm xong nghĩ kỹ sẽ nói cho anh biết.”
Cô nói xong thì đi về hướng quán ăn, Tần Trí Viễn bị cô khiêu khích như vậy, mặc dù trong lòng ngứa ngáy, nhưng bây giờ quả thực cũng sắp một giờ chiều, bữa sáng ăn một chút bây giờ cũng tiêu hóa xong từ lâu, cần phải ăn chút cơm, cho nên anh đi theo cô.
Ở đây chính là trung tâm thương mại, vô cùng phồn hoa, lấy rạp chiếu phim là trung tâm hướng ra phía ngoài, xung quanh đều là những nơi có thể đi dạo mua sắm và vui chơi, quán ăn cách đây cũng rất gần, hai người đi không quá mười phút là tới.
Vốn dĩ Tần Trí Viễn muốn đặt phòng riêng, nhưng bây giờ đang giờ cao điểm để ăn cơm, họ đến muộn quá, phòng riêng đã bị đặt hết, hai người chọn vị trí ở bên ngoài ngồi xuống.
Dù sao thì đây là một quán ăn ở trung tâm lớn, vị trí rộng rãi hơn nhiều so với một quán ăn nhỏ. Cuối cùng, hai người không phải ngồi chung bàn với người khác, hơn nữa nguồn cung của quán ăn này còn phong phú hơn quán ăn nhỏ kia.
Hôm nay Ôn Như Ý mang tiền với phiếu ra ngoài, cho nên rất hào phóng nói với Tần Trí Viễn: “Anh muốn ăn gì, bữa nay tôi mời.”
Lần này Tần Trí Viễn không nói những lời như lúc trước, cái gì mà không thể tiêu tiền của phụ nữ, anh chỉ nhìn cô, từ từ nói: “Thật ra tôi trả hay em trả cũng như nhau, vừa nãy tôi đã đồng ý đưa tiền lương cho em, cho nên tiền của tôi cũng là tiền của em, tôi trả tiền cũng là em trả tiền.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lời nói đột ngột lọt vào tai Ôn Như Ý, cô nhất thời không tiếp lại được, Tần Trí Viễn nhìn vào thực đơn hôm nay và hỏi cô: “Em muốn ăn gì?”
Không thể không thừa nhận, lời nói vừa nãy của anh đã làm Ôn Như Ý rất vui, bây giờ tâm trạng của cô không tồi, khóe môi cong lên, không có tiếp câu vừa nãy của anh: “Tôi không kiêng gì cả, gọi gì cũng được.”
Tần Trí Viễn bèn hỏi: “Thế thì thịt kho tàu, cá kho, gà luộc, cuối cùng thêm một món rau?”
Nghe thấy anh đọc tên những món ăn này, khóe môi Ôn Như Ý cũng bất giác giật một cái: “Hai chúng ta ăn có hết không? Bỏ bớt gà luộc đi.”
Tần Trí Viễn gật đầu: “Tôi nghe theo em, gà luộc ở đây cũng bình thường, đợi sau này tôi nấu cho em ăn.”
Nghe ra được ý trong lời nói của anh, khóe môi Ôn Như Ý khẽ cong lên: “Nói trước đấy, nếu như anh làm không ngon, tôi sẽ không ăn đâu đấy.”
Tần Trí Viễn nghĩ đến tài nghệ nấu nướng của mình, răng đột nhiên trở nên nhức, xem ra sau này anh phải nỗ lực hơn nhiều trong phương diện này rồi.
Anh ừm một tiếng, sau đó nhanh chóng đổi chủ đề: “Kế bên có một lầu bách hóa lớn, lát nữa ăn xong chúng ta qua đó đi dạo, tiện thể tiêu hóa thức ăn?”
Hai người sáng sớm đã ra ngoài, kết quả anh còn muốn đi dạo, Ôn Như Ý không nhịn được hỏi anh: “Buổi chiều anh không có việc gì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro