Thập Niên 70: Gả Cho Đại Lão Làm Quân Tẩu
Hôm Nay Tôi Cũn...
Hạ Vãn Ca
2024-09-09 04:30:17
Lát nữa Tần Trí Viễn còn phải đến Ủy ban cách mạng một chuyến, nhưng đi dạo cửa hàng bách hóa đương nhiên vẫn có thời gian: “Tôi có thể dạo đến bốn giờ.”
Lúc này người có người gọi xếp hàng, Tần Trí Viễn đi xếp hàng, quán ăn ở đây sẽ đều làm trước các món ăn cung ứng trong ngày hôm nay, cho nên họ không cần xếp hàng quá lâu, Tần Trí Viễn đã bưng một mâm lớn quay lại, những món ăn mà lúc nãy họ gọi đều đã đủ cả.
Nguyên chủ ăn không được nhiều, cho nên Ôn Như Ý ăn một chút đã no, Tần Trí Viễn cao lớn, dạ dày cũng lớn, đồ ăn còn lại anh đều ăn sạch.
Ăn cơm xong, hai người đến tòa nhà bách hóa đi dạo, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, diện tích rất lớn, ở tầng một có ít nhất hàng chục quầy hàng, đồ đạc bán ra đương nhiên rất đầy đủ, cơ bản bao gồm tất cả những thứ cần thiết hàng ngày đều có thể mua ở đây, hai người đi thăm từ tầng một đến tầng bốn, hôm nay là thứ bảy nên đương nhiên có rất nhiều người, khắp nơi đều có người xếp hàng trước quầy.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, tâm trạng muốn mua sắm của Ôn Như Ý tụt xuống đáy, nhưng Tần Trí Viễn lại nhất quyết muốn đi mua sắm, nói đã đến rồi thì nhất định phải mua thứ gì đó, nếu không lỗ mất, Ôn Như Ý không nói lại anh, cuối cùng hai người chọn một số quầy bán trái cây không có nhiều người, mua một ít trái cây.
Họ mua hai phần trái cây, mặc dù bây giờ Tần Trí Viễn xem như là người yêu tương lai của Ôn Như Ý rồi, nhưng cô kiên quyết muốn trả tiền một phần trái cây, phần còn lại thì Tần Trí Viễn trả, hai người trao đổi trái cây với nhau.
Đi dạo gần nửa ngày, thời gian cũng đã ba giờ, Ôn Như Ý nhớ người đàn ông bốn giờ còn có việc, nên cô định trực tiếp đến bắt xe buýt về nhà.
Người đàn ông lại chậm rãi nói: “Hôm nay tôi cũng lái xe đến.”
Ôn Như Ý vô cùng hiếu kỳ nhìn anh: “Rốt cuộc là lãnh đạo nào mà để cho anh dùng xe công vào việc riêng thế này.”
Hôm nay Tần Trí Viễn cũng xem như là đang làm việc công, nhưng mà anh không nói, chỉ xoa mũi một cái: “Em thật sự muốn biết?”
Ôn Như Ý gật đầu, người đàn ông cười nói: “Thế lát em đi theo tôi gặp người ta nhé?”
Ôn Như Ý nghĩ thôi vậy, người có thể dùng được loại xe này, chắc chắn là lãnh đạo lớn: “Không nói với anh nữa, tôi phải về nhà.”
Hai người lại xách đồ quay lại rạp chiếu phim để lái xe về đại viện, lúc này trời vẫn còn sáng, người trong đại viện đều đang dạo chơi gần khu vực trạm xe buýt, cho nên lần này Ôn Như Ý không để anh dừng xe ở gần trạm xe buýt, mà dừng gần dãy nhà sau đại viện, ở đây có đường đang sửa, sửa rất chậm, cho nên gần đây ít người qua đi qua đường này.
Lúc này thời gian cũng hơn ba giờ ba mươi phút, Ôn Như Ý định xuống xe lại bị người đàn ông gọi lại.
Tần Trí Viễn nhìn cô, sắc mặt hơi tối: “Có phải em còn có chuyện gì quên nói với tôi không?”
Ôn Như Ý nhìn anh, nhất thời cô vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, chỉ chớp chớp mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lúc này người có người gọi xếp hàng, Tần Trí Viễn đi xếp hàng, quán ăn ở đây sẽ đều làm trước các món ăn cung ứng trong ngày hôm nay, cho nên họ không cần xếp hàng quá lâu, Tần Trí Viễn đã bưng một mâm lớn quay lại, những món ăn mà lúc nãy họ gọi đều đã đủ cả.
Nguyên chủ ăn không được nhiều, cho nên Ôn Như Ý ăn một chút đã no, Tần Trí Viễn cao lớn, dạ dày cũng lớn, đồ ăn còn lại anh đều ăn sạch.
Ăn cơm xong, hai người đến tòa nhà bách hóa đi dạo, tòa nhà này tổng cộng có bốn tầng, diện tích rất lớn, ở tầng một có ít nhất hàng chục quầy hàng, đồ đạc bán ra đương nhiên rất đầy đủ, cơ bản bao gồm tất cả những thứ cần thiết hàng ngày đều có thể mua ở đây, hai người đi thăm từ tầng một đến tầng bốn, hôm nay là thứ bảy nên đương nhiên có rất nhiều người, khắp nơi đều có người xếp hàng trước quầy.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, tâm trạng muốn mua sắm của Ôn Như Ý tụt xuống đáy, nhưng Tần Trí Viễn lại nhất quyết muốn đi mua sắm, nói đã đến rồi thì nhất định phải mua thứ gì đó, nếu không lỗ mất, Ôn Như Ý không nói lại anh, cuối cùng hai người chọn một số quầy bán trái cây không có nhiều người, mua một ít trái cây.
Họ mua hai phần trái cây, mặc dù bây giờ Tần Trí Viễn xem như là người yêu tương lai của Ôn Như Ý rồi, nhưng cô kiên quyết muốn trả tiền một phần trái cây, phần còn lại thì Tần Trí Viễn trả, hai người trao đổi trái cây với nhau.
Đi dạo gần nửa ngày, thời gian cũng đã ba giờ, Ôn Như Ý nhớ người đàn ông bốn giờ còn có việc, nên cô định trực tiếp đến bắt xe buýt về nhà.
Người đàn ông lại chậm rãi nói: “Hôm nay tôi cũng lái xe đến.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ôn Như Ý vô cùng hiếu kỳ nhìn anh: “Rốt cuộc là lãnh đạo nào mà để cho anh dùng xe công vào việc riêng thế này.”
Hôm nay Tần Trí Viễn cũng xem như là đang làm việc công, nhưng mà anh không nói, chỉ xoa mũi một cái: “Em thật sự muốn biết?”
Ôn Như Ý gật đầu, người đàn ông cười nói: “Thế lát em đi theo tôi gặp người ta nhé?”
Ôn Như Ý nghĩ thôi vậy, người có thể dùng được loại xe này, chắc chắn là lãnh đạo lớn: “Không nói với anh nữa, tôi phải về nhà.”
Hai người lại xách đồ quay lại rạp chiếu phim để lái xe về đại viện, lúc này trời vẫn còn sáng, người trong đại viện đều đang dạo chơi gần khu vực trạm xe buýt, cho nên lần này Ôn Như Ý không để anh dừng xe ở gần trạm xe buýt, mà dừng gần dãy nhà sau đại viện, ở đây có đường đang sửa, sửa rất chậm, cho nên gần đây ít người qua đi qua đường này.
Lúc này thời gian cũng hơn ba giờ ba mươi phút, Ôn Như Ý định xuống xe lại bị người đàn ông gọi lại.
Tần Trí Viễn nhìn cô, sắc mặt hơi tối: “Có phải em còn có chuyện gì quên nói với tôi không?”
Ôn Như Ý nhìn anh, nhất thời cô vẫn chưa nhớ ra chuyện gì, chỉ chớp chớp mắt hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro