Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
Anh Rể 3
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-14 22:31:52
Cô dự định tạm thời gạt em trai, chờ năm sau đến tỉnh Điền gặp cậu, doạ cậu một phen. Triển Ngải Bình đổi đề tài nói: "Sau khi em xuống nông thôn, Cố Lão Ngũ từng đến thăm em."
"Vâng, anh Cố còn đưa em không ít đồ." Triển Minh Chiêu ở đầu bên kia điện thoại xoa mũi.
Vừa nghe thấy Cố Thịnh, Triển Minh Chiêu không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía, hai người bọn họ lẽ nào lại cấu xé nhau.
Triển Ngải Bình: "Coi như anh ta còn có chút lương tâm."
Quan hệ của Triển Minh Chiêu và Cố Thịnh cũng không tệ lắm, Triển Ngải Bình cũng có quan hệ không tệ với em sáu Cố. Cô và Cố Thịnh cấu xé nhau, Triển Ngải Bình tẩy não em gái anh ta, Cố Thịnh mua chuộc em trai cô, hai người bọn họ đều chỉ tiếc mài sắt không thành kim với em trai (em gái) mình.
Rõ ràng là người trong nhà, sao có thể hướng về phe địch chứ???
Cái này thuộc về vấn đề lịch sử truyền lại.
"Chị, con người anh Cố rất tốt, các chị đều là người lớn, đừng tính toán những chuyện quá khứ, giờ anh Cố rất đáng tin, bây giờ anh ấy là tiểu đoàn trưởng, còn lập công, đã sắp thăng lên làm đoàn trường, sau này còn sư đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, không chừng còn có thể kiếm được một chức Tướng quân, chức tướng quân thì chị không làm được, anh ấy ——"
Triển Ngải Bình: "Người ta tham gia quân đội em đã nói người ta làm tướng quân, chị em làm lính em lại chọc chị tức một bụng, còn một tiếng lại một tiếng anh năm thân thiết như thế, em là người nhà họ Triển hay là người nhà họ Cố? Em là em của Triển Ngải Bình hay là của Cố Thịnh?"
"Đương nhiên là em của chị rồi." Có lẽ là ở trong điện thoại, lại có lẽ là rất lâu rồi không gặp, rõ ràng trước khi cậu xuống nông thôn bọn họ còn ầm ĩ một trận, đều lo lắng cho nhau nhưng đều không liên lạc với đối phương, bây giờ ở trong điện thoại lại có thể nói vài câu thổ lộ tâm tình với đối phương.
"Làm lính khổ, em không muốn chị chịu khổ, chị lại hiếu thắng như vậy, mọi thứ đều phải tranh số một với người ta, việc gì cũng tự mình gánh vác, với lại, em đương nhiên là đứng nói chuyện không đau eo, anh ấy làm tướng quân, anh ấy chịu khổ, chịu vất vả… Chị bây giờ rất tốt, ở lại Thượng Hải, làm giảng viên."
"Chị, xưa nay em không nghĩ tới chị sẽ xuất ngũ, tuy rằng em vẫn không thích chị tham gia quân đội, nhưng khi chị rời đi thật lại cảm thấy… Không giống chị em nữa."
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, Triển Ngải Bình thoải mái nở nụ cười: "Dù cho chị như thế nào thì chị cũng là chị của em."
"Năm sau khi thấy chị cũng đừng giật mình."
Triển Minh Chiêu chớp mắt một cái: "Chị, chị muốn tới thăm em hả?"
Triển Ngải Bình cười: "Dẫn anh rể em cùng đi thăm em, lúc em thấy anh rể em, cũng đừng sợ tới choáng váng."
"Anh rể còn có thể đáng sợ cỡ nào?" Triển Minh Chiêu không nghĩ tới chị mình còn có thể nói giỡn với mình: "Nếu bàn về đáng sợ, vẫn là anh Cố trở thành anh rể em mới đáng sợ."
"Nói thật, trước đây em còn từng nghĩ, nếu anh Cố có thể trở thành anh rể em thì tốt rồi."
"Em còn thật biết nghĩ." Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Tại sao em muốn Cố Thịnh trở thành anh rể em?"
"Con người chị cũng chỉ có anh Cố có thể trị chị được."
Triển Ngải Bình cười ha ha: "Vậy có thể em đã đánh giá cao anh ta rồi, là chị trị anh ta, chứ không phải anh ta trị chị."
"Chị cứ hiếu thắng ngoài miệng đi, ngược lại anh Cố cũng không thể thành anh rể em thật."
Triển Ngải Bình: "Lỡ như anh ta thành anh rể em thật thì thế nào?"
Triển Minh Chiêu cười ha ha: "Vậy em lập tức đi làm lính."
Cậu chính là không muốn làm lính mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Hai chuyện này giống như tuyết rơi tháng sáu vậy—— tuyệt đối không thể!
Triển Ngải Bình: ". . . . . . Nói chuyện đừng nói quá chắc chắn."
Cúp điện thoại, Triển Ngải Bình cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đến ngay cả em trai ruột cũng không thể tưởng tượng hình ảnh cô và Cố Thịnh kết hôn, không nói em trai cô, còn có em gái nhà họ Cố, em sáu Cố.
Triển Ngải Bình có chút đau đầu.
Trước đây em sáu Cố thích cô, là cái đuôi nhỏ của cô, Triển Ngải Bình che chở cô ấy, khi còn bé còn cố dụ dỗ em sáu Cố Lục gọi Cố Thịnh là chị, giờ lại có một ngày trở thành chị dâu cô ấy…
Vô cùng hoảng hốt, vô cùng náo nhiệt.
"Vâng, anh Cố còn đưa em không ít đồ." Triển Minh Chiêu ở đầu bên kia điện thoại xoa mũi.
Vừa nghe thấy Cố Thịnh, Triển Minh Chiêu không khỏi cảm thấy kinh hồn bạt vía, hai người bọn họ lẽ nào lại cấu xé nhau.
Triển Ngải Bình: "Coi như anh ta còn có chút lương tâm."
Quan hệ của Triển Minh Chiêu và Cố Thịnh cũng không tệ lắm, Triển Ngải Bình cũng có quan hệ không tệ với em sáu Cố. Cô và Cố Thịnh cấu xé nhau, Triển Ngải Bình tẩy não em gái anh ta, Cố Thịnh mua chuộc em trai cô, hai người bọn họ đều chỉ tiếc mài sắt không thành kim với em trai (em gái) mình.
Rõ ràng là người trong nhà, sao có thể hướng về phe địch chứ???
Cái này thuộc về vấn đề lịch sử truyền lại.
"Chị, con người anh Cố rất tốt, các chị đều là người lớn, đừng tính toán những chuyện quá khứ, giờ anh Cố rất đáng tin, bây giờ anh ấy là tiểu đoàn trưởng, còn lập công, đã sắp thăng lên làm đoàn trường, sau này còn sư đoàn trưởng, lữ đoàn trưởng, không chừng còn có thể kiếm được một chức Tướng quân, chức tướng quân thì chị không làm được, anh ấy ——"
Triển Ngải Bình: "Người ta tham gia quân đội em đã nói người ta làm tướng quân, chị em làm lính em lại chọc chị tức một bụng, còn một tiếng lại một tiếng anh năm thân thiết như thế, em là người nhà họ Triển hay là người nhà họ Cố? Em là em của Triển Ngải Bình hay là của Cố Thịnh?"
"Đương nhiên là em của chị rồi." Có lẽ là ở trong điện thoại, lại có lẽ là rất lâu rồi không gặp, rõ ràng trước khi cậu xuống nông thôn bọn họ còn ầm ĩ một trận, đều lo lắng cho nhau nhưng đều không liên lạc với đối phương, bây giờ ở trong điện thoại lại có thể nói vài câu thổ lộ tâm tình với đối phương.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Làm lính khổ, em không muốn chị chịu khổ, chị lại hiếu thắng như vậy, mọi thứ đều phải tranh số một với người ta, việc gì cũng tự mình gánh vác, với lại, em đương nhiên là đứng nói chuyện không đau eo, anh ấy làm tướng quân, anh ấy chịu khổ, chịu vất vả… Chị bây giờ rất tốt, ở lại Thượng Hải, làm giảng viên."
"Chị, xưa nay em không nghĩ tới chị sẽ xuất ngũ, tuy rằng em vẫn không thích chị tham gia quân đội, nhưng khi chị rời đi thật lại cảm thấy… Không giống chị em nữa."
Thời gian qua đi nhiều năm như vậy, nhớ lại đủ chuyện trong quá khứ, Triển Ngải Bình thoải mái nở nụ cười: "Dù cho chị như thế nào thì chị cũng là chị của em."
"Năm sau khi thấy chị cũng đừng giật mình."
Triển Minh Chiêu chớp mắt một cái: "Chị, chị muốn tới thăm em hả?"
Triển Ngải Bình cười: "Dẫn anh rể em cùng đi thăm em, lúc em thấy anh rể em, cũng đừng sợ tới choáng váng."
"Anh rể còn có thể đáng sợ cỡ nào?" Triển Minh Chiêu không nghĩ tới chị mình còn có thể nói giỡn với mình: "Nếu bàn về đáng sợ, vẫn là anh Cố trở thành anh rể em mới đáng sợ."
"Nói thật, trước đây em còn từng nghĩ, nếu anh Cố có thể trở thành anh rể em thì tốt rồi."
"Em còn thật biết nghĩ." Triển Ngải Bình hiếu kỳ nói: "Tại sao em muốn Cố Thịnh trở thành anh rể em?"
"Con người chị cũng chỉ có anh Cố có thể trị chị được."
Triển Ngải Bình cười ha ha: "Vậy có thể em đã đánh giá cao anh ta rồi, là chị trị anh ta, chứ không phải anh ta trị chị."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Chị cứ hiếu thắng ngoài miệng đi, ngược lại anh Cố cũng không thể thành anh rể em thật."
Triển Ngải Bình: "Lỡ như anh ta thành anh rể em thật thì thế nào?"
Triển Minh Chiêu cười ha ha: "Vậy em lập tức đi làm lính."
Cậu chính là không muốn làm lính mới xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Hai chuyện này giống như tuyết rơi tháng sáu vậy—— tuyệt đối không thể!
Triển Ngải Bình: ". . . . . . Nói chuyện đừng nói quá chắc chắn."
Cúp điện thoại, Triển Ngải Bình cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, đến ngay cả em trai ruột cũng không thể tưởng tượng hình ảnh cô và Cố Thịnh kết hôn, không nói em trai cô, còn có em gái nhà họ Cố, em sáu Cố.
Triển Ngải Bình có chút đau đầu.
Trước đây em sáu Cố thích cô, là cái đuôi nhỏ của cô, Triển Ngải Bình che chở cô ấy, khi còn bé còn cố dụ dỗ em sáu Cố Lục gọi Cố Thịnh là chị, giờ lại có một ngày trở thành chị dâu cô ấy…
Vô cùng hoảng hốt, vô cùng náo nhiệt.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro