Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Sống Lại 1

Tùng Thử Tuý Ngư

2024-09-14 22:31:52

Tháng một năm 1971, trường cao đẳng y dược Thượng Hải.

Phòng dạy học tầng hai.

"Cô Triển, cô Tiểu Triển, sao cô ngủ ở đây vậy?"

Thời tiết mùa đông khắc nghiệt, gió lạnh ngoài phòng thổi vù vù, theo người nọ đẩy cửa ra, làn gió lạnh bắt lấy cơ hội bao phủ căn phòng, gió đến mức giấy tờ vang lên tiếng xoạt xoạt khắp cả căn phòng, ánh đỏ trong chậu than lập lòe, người nằm trên bàn giật khuỷu tay.

—— Sao lạnh thế?

Triển Ngải Bình không mở mắt ra, trong miệng mơ màng nói: "Ông Cố, máy sưởi của chúng ta ngừng rồi à?"

"Cô Triển, cô mơ màng nói mớ gì thế, ông gì, máy sưởi gì?" Người tiến vào hà một hơi, chà xát tay, cô ấy đặt món đồ cầm trên tay xuống, nắm lấy kìm sắt gảy lửa than, sau đó cô ấy ngồi chồm hỗm xuống, mở tủ dưới bàn, lật ra ba củ khoai đỏ thẫm.

Người phụ nữ nằm trên bàn rốt cục cũng tỉnh lại, cô ngồi dậy, đầu tiên là ánh sáng chói mắt, tiếp theo chính là màu sắc rõ ràng rực rỡ, chân dung vĩ nhân trên tường, cuốn lịch bị xé một nửa, trước mặt là bàn học bằng gỗ lim, phía dưới lót giấy báo và bức ảnh, phía trên phủ lên một lớp kính trong suốt, kiểu chữ vừa nhỏ vừa đen, có thể nhận ra một cách rõ ràng.

Trên bàn bày một đống sách và tài liệu, còn có cái ly tráng men hình hoa mẫu đơn chữ hỷ đỏ.

Mở cuốn sổ đăng ký sách ra, phía trên ghi ngày hôm nay: Ngày ba tháng một năm 1971.

Nhật Báo Nhân Dân: Chúng ta yêu cầu…



Triển Ngải Bình bất thình lình run lên một cái, cô chớp mắt, tiếp đó hai mắt trừng to, càng khó có thể tin nổi, tờ báo trắng đen kiểu chữ rất nhỏ dưới tấm kính dày, giống như từng con ruồi, khoảng cách như vậy, cô không có mang kính lão nhưng vẫn rất rõ ràng.

"Bà Triển" năm nay 73 tuổi nghi ngờ mình đang nằm mơ.

Cô quay đầu liếc nhìn lịch trên tường, con mắt vô thần thì thầm: "Năm 1971…"

Rõ ràng vừa qua năm 2020, là năm 2021, đến từng tuổi này, cô lại mơ tới chuyện năm mươi năm trước.

"Cô Triển, ăn khoai nướng không? Vùi một củ giúp cô rồi, hôm nay trông cô không vui lắm, cãi nhau với thầy Hạ hả? Ngày kết hôn của hai người đã định ra rồi, vẫn chờ ăn đám cưới của hai người đấy." Cô Tiểu Tưởng gạt ra một lớp tro, ném hai củ khoai đỏ thẫm vào trong chậu than.

Cô ấy ngẩng đầu nhìn Triển Ngải Bình, động tác trong tay ngừng lại.

Ở Thượng Hải nhiều người đẹp, nhiều mỹ nhân đầy khí chất, mặc dù là thời đại bây giờ tất cả mọi người đều quê mùa, con gái trong thành phố vẫn âm thầm chú ý tới thời trang, thích ăn diện, sẽ trang điểm, rất xinh đẹp tân thời.

Nét đẹp của Triển Ngải Bình không phải kiểu mềm mại, đẹp đẽ, dù cho quần áo vừa rộng vừa to, vẫn không che giấu được vóc người tinh tế thướt tha của cô, dung mạo của cô rất đẹp, hai chân vừa thẳng vừa dài, hồi biểu diễn tết Nguyên Đán, cô mặc đầm múa chuyên nghiệp, một đôi chân dài chuyển động trong con mắt của tất cả mọi người.

Cô có gương mặt trái xoan, ngũ quan sáng rực, là kiểu xinh đẹp mang theo sắc bén như dao, tính công kích rất mạnh, phảng phất có thể đâm bị thương người ta, khiến người khác không dám khinh nhờn.

Mỗi lần cô Tiểu Tưởng nhìn thấy cô thì không nhịn được nhớ tới "hoa hồng đỏ".

Triển Ngải Bình là một đóa hoa hồng mãnh liệt như lửa, dù ở trong ngày đông, trời lạnh đất tuyết, vẫn nhiệt liệt như lửa, sáng rực rỡ.

Chỉ có điều Triển Ngải Bình của hôm nay bớt đi khí thế hùng hổ doạ người, có lẽ là mới vừa tỉnh ngủ, mặt mũi cô nhu hòa hơn, lúc này mới khiến người ta bừng tỉnh, cả kinh vì dung mạo của cô thật đẹp!



Triển Ngải Bình cau mày nhìn Tiểu Tưởng, cô vung tay lên: "Tưởng, cô họ Tưởng, có phải là…"

Cô khó khăn nhớ lại một vài ký ức đã qua, càng nghĩ càng thấy đau đầu, không nhớ ra được.

Căn phòng này cũng rất quen thuộc, hình như cô đã từng tới.

Cô Tiểu Tưởng che miệng cười: "Cô Triển ngủ tới ngơ rồi hả, đến tôi mà cô cũng quên sao?"

Triển Ngải Bình: "Cô nói tôi sắp kết hôn?"

"Với thầy Hạ của đại học Quang Hoa đấy! Thầy Hạ thật đúng là một người đàn ông nho nhã săn sóc, những giáo viên nữ chúng tôi, ai không hâm mộ cô…"

Thầy Hạ, Hạ Minh Chương?

Phi phi phi, xúi quẩy! Bà Triển nghĩ thầm mình có mơ cũng không nên mơ thấy thứ này.

Ngày kỷ niệm kết hôn tròn 10 năm của cô với ông Cố vừa qua, muốn mơ cũng phải mơ thấy ông Cố nhà cô chứ.

Đời này Triển Ngải Bình kết hôn hai lần, lần đầu tiên là với đồ chó Hạ Minh Chương, lần thứ hai là ông Cố, khi cô với ông Cố kết hôn, tuổi đã quá sáu mươi, hai người cũng đã hơn sáu mươi, nhưng ân ái ngọt ngào, trôi qua mỗi ngày.

Ông Cố nhà cô đâu?

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn

Số ký tự: 0