Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
Kết Hôn 1
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-14 22:31:52
Lúc này tuyết rơi lớn hơn, hoa tuyết đổ rào rào xuống, tiếng gió cũng càng lúc càng lớn, bông tuyết rơi trên áo bành-tô quân đội màu xanh óng ánh long lanh.
Triển Ngải Bình và người đàn ông trước mắt đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ, một người nghĩ "Cái gì mà xưng anh em, trọng điểm là đánh một trận", một người khác nghĩ "Tôi sống lại trở về, thật sự phải gả cho cái thứ này?"
Hai người ai cũng không nói gì.
Bọn họ kề nhau rất gần, Triển Ngải Bình đứng chắn gió lạnh thay Cố Thịnh, lúc gió thổi đến bên cạnh anh mang theo luồng ấm áp không tên, còn có hương thơm mát lạnh bất ngờ.
Cố Thịnh chú ý tới mặt Triển Ngải Bình, anh sửng sốt một chút.
Từ nhỏ anh với Triển Ngải Bình cùng nhau lớn lên, có thể nói vô cùng quen thuộc, nhưng anh chưa từng thấy dáng vẻ đối phương để tóc dài, người "anh em" này đã không còn dáng vẻ tóc ngắn gọn gàng, thay vào đó lại thắt bím tóc rơi trên bả vai.
Không giống lúc để tóc ngắn, toàn bộ mặt cô đều lộ ra, cái trán no đủ đẹp đẽ, mặt trái xoan tinh tế, mũi ngọc thanh tú tinh xảo, rõ ràng khuôn mặt vẫn là vẻ mặt thối quật cường đó, da dẻ lại trắng loáng nhẵn nhụi, nhìn kỹ có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt cô.
Làn da của cô rất trắng, hai gò má giống như tô son, hiện ra màu hồng mê người tựa như mật đào.
Cũng không biết là bôi cái gì, trên người cô còn tỏa ra một mùi hương.
Cố Thịnh có hơi khó hiểu, ngẩng lên lấy tay che mũi mình lại.
"Lời vừa nãy tôi nói với cô ta anh nghe thấy à?" Triển Ngải Bình không hề căng với anh, thấy Cố Thịnh đứng ở nơi đó, đoán anh hẳn đã nghe lén được một vài chuyện.
Cố Thịnh ngược lại cũng thành thực: "Nghe hết rồi."
Triển Ngải Bình: "…"
Triển Ngải Bình có hơi đau đầu, cô không biết nên làm sao đối mặt với Cố Thịnh 25 tuổi. Trên thực tế về mặt tình cảm cô không quá hiểu biết, Hạ Minh Chương vừa lừa vừa dụ, dây dưa với cô một quãng thời gian, Triển Ngải Bình cảm thấy anh ta là người đàn ông vẫn tính là dịu dàng săn sóc. Vào thời đại đó, cảm thấy thích hợp thì chịu đựng ở chung với nhau, nếu nói yêu đến chết đi sống lại thì không, cô không thích làm những việc lãng mạn dằn vặt đó.
Sau này ở bên Cố Thịnh, bọn họ đều cái tuổi đó, bạn già ở chung với bạn già, sinh sống an ủi lẫn nhau, cũng không có sóng to gió lớn gì.
Dùng kiểu sau này để nói là, cô có lẽ chính là một thẳng nữ, rất thẳng thắn.
Uyển chuyển, mềm mại gì đó đúng là không có, so với đám người quanh co lòng vòng thì Triển Ngải Bình càng thích nói thẳng.
"Này!" Triển Ngải Bình kêu anh một tiếng, nói thẳng: "Cố Lão Ngũ, anh muốn kết hôn với tôi không?"
Khóe miệng Cố Thịnh co rút: "…"
"Kết hôn với cô, đầu tôi óc bị lừa đá à?"
Triển Ngải Bình: "…"
Trên thực tế cũng quả thực như vậy.
Vừa nãy khi cô nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, đến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy, kết hôn với Cố Thịnh 25 tuổi, đầu óc cô đúng là bị lừa đá.
Tên chó chết này khi còn bé từng thả chó cắn cô.
Cô cũng đập vỡ đầu anh… Lúc anh thay răng đã từng đánh rớt răng cửa của anh.
…
Đủ kiểu ân oán trước kia, hai người lúc 70, 80 tuổi có thể coi nhẹ sống chết, coi nhẹ quá khứ, không có nghĩa là hai thanh niên chừng hai mươi tuổi có thể coi nhẹ.
Sống lại trở về, cô thật sự phải gả cho Cố Thịnh trẻ tuổi sao?
Triển Ngải Bình do dự.
Người bạn già đối tốt với cô cũng không phải Cố Thịnh trẻ tuổi, bọn họ là một người nhưng cũng không phải một người, nếu như gặp gỡ vào thời gian khác, bọn họ có thể kết ra quả ngon không?
Có lẽ Cố Thịnh trẻ tuổi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, lúc còn trẻ không kết hôn, 60 mới kết hôn với cô, nếu không thì lần này, cô cũng đợi đến 60 đi, hai người kết hôn lần nữa?
—— Sống lại còn muốn treo cổ trên một cành cây sao?
Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, cô không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào, cô dự định giao lựa chọn cho Cố Thịnh, cô dừng ở hai mắt Cố Thịnh, nghiêm túc nói: "Cố Thịnh, anh nợ tôi một món nợ ân tình."
Nếu như Cố Thịnh đồng ý, bọn họ sẽ kết hôn ngay và luôn.
Không đồng ý thì thôi, cùng lắm hai người lại cô độc hơn nửa đời người.
Cố Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếng nói của anh trầm xuống: "Cô thật lòng?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Anh cưới thì tôi gả."
Cố Thịnh cười nhạo một tiếng: "Cô dám gả, tôi dám cưới."
Triển Ngải Bình ngây ngẩn cả người.
"Thế nhưng tôi có ba yêu cầu." Đầu óc Cố Thịnh suy nghĩ nhanh chóng, anh cũng là người thoải mái: "Thứ nhất, làm vợ chồng thật."
"Tôi chấp nhận."
"Thứ hai, trong vòng ba năm không cho phép ly hôn."
"Được."
"Thứ ba, cô phải theo quân cùng tôi đến trụ sở, trụ sở của tôi ở tỉnh Điền, cô cần nghĩ cho rõ."
Triển Ngải Bình và người đàn ông trước mắt đồng thời mắt to trừng mắt nhỏ, một người nghĩ "Cái gì mà xưng anh em, trọng điểm là đánh một trận", một người khác nghĩ "Tôi sống lại trở về, thật sự phải gả cho cái thứ này?"
Hai người ai cũng không nói gì.
Bọn họ kề nhau rất gần, Triển Ngải Bình đứng chắn gió lạnh thay Cố Thịnh, lúc gió thổi đến bên cạnh anh mang theo luồng ấm áp không tên, còn có hương thơm mát lạnh bất ngờ.
Cố Thịnh chú ý tới mặt Triển Ngải Bình, anh sửng sốt một chút.
Từ nhỏ anh với Triển Ngải Bình cùng nhau lớn lên, có thể nói vô cùng quen thuộc, nhưng anh chưa từng thấy dáng vẻ đối phương để tóc dài, người "anh em" này đã không còn dáng vẻ tóc ngắn gọn gàng, thay vào đó lại thắt bím tóc rơi trên bả vai.
Không giống lúc để tóc ngắn, toàn bộ mặt cô đều lộ ra, cái trán no đủ đẹp đẽ, mặt trái xoan tinh tế, mũi ngọc thanh tú tinh xảo, rõ ràng khuôn mặt vẫn là vẻ mặt thối quật cường đó, da dẻ lại trắng loáng nhẵn nhụi, nhìn kỹ có thể thấy rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt cô.
Làn da của cô rất trắng, hai gò má giống như tô son, hiện ra màu hồng mê người tựa như mật đào.
Cũng không biết là bôi cái gì, trên người cô còn tỏa ra một mùi hương.
Cố Thịnh có hơi khó hiểu, ngẩng lên lấy tay che mũi mình lại.
"Lời vừa nãy tôi nói với cô ta anh nghe thấy à?" Triển Ngải Bình không hề căng với anh, thấy Cố Thịnh đứng ở nơi đó, đoán anh hẳn đã nghe lén được một vài chuyện.
Cố Thịnh ngược lại cũng thành thực: "Nghe hết rồi."
Triển Ngải Bình: "…"
Triển Ngải Bình có hơi đau đầu, cô không biết nên làm sao đối mặt với Cố Thịnh 25 tuổi. Trên thực tế về mặt tình cảm cô không quá hiểu biết, Hạ Minh Chương vừa lừa vừa dụ, dây dưa với cô một quãng thời gian, Triển Ngải Bình cảm thấy anh ta là người đàn ông vẫn tính là dịu dàng săn sóc. Vào thời đại đó, cảm thấy thích hợp thì chịu đựng ở chung với nhau, nếu nói yêu đến chết đi sống lại thì không, cô không thích làm những việc lãng mạn dằn vặt đó.
Sau này ở bên Cố Thịnh, bọn họ đều cái tuổi đó, bạn già ở chung với bạn già, sinh sống an ủi lẫn nhau, cũng không có sóng to gió lớn gì.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dùng kiểu sau này để nói là, cô có lẽ chính là một thẳng nữ, rất thẳng thắn.
Uyển chuyển, mềm mại gì đó đúng là không có, so với đám người quanh co lòng vòng thì Triển Ngải Bình càng thích nói thẳng.
"Này!" Triển Ngải Bình kêu anh một tiếng, nói thẳng: "Cố Lão Ngũ, anh muốn kết hôn với tôi không?"
Khóe miệng Cố Thịnh co rút: "…"
"Kết hôn với cô, đầu tôi óc bị lừa đá à?"
Triển Ngải Bình: "…"
Trên thực tế cũng quả thực như vậy.
Vừa nãy khi cô nhớ tới rất nhiều chuyện lúc trước, đến ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy, kết hôn với Cố Thịnh 25 tuổi, đầu óc cô đúng là bị lừa đá.
Tên chó chết này khi còn bé từng thả chó cắn cô.
Cô cũng đập vỡ đầu anh… Lúc anh thay răng đã từng đánh rớt răng cửa của anh.
…
Đủ kiểu ân oán trước kia, hai người lúc 70, 80 tuổi có thể coi nhẹ sống chết, coi nhẹ quá khứ, không có nghĩa là hai thanh niên chừng hai mươi tuổi có thể coi nhẹ.
Sống lại trở về, cô thật sự phải gả cho Cố Thịnh trẻ tuổi sao?
Triển Ngải Bình do dự.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người bạn già đối tốt với cô cũng không phải Cố Thịnh trẻ tuổi, bọn họ là một người nhưng cũng không phải một người, nếu như gặp gỡ vào thời gian khác, bọn họ có thể kết ra quả ngon không?
Có lẽ Cố Thịnh trẻ tuổi là người theo chủ nghĩa không kết hôn, lúc còn trẻ không kết hôn, 60 mới kết hôn với cô, nếu không thì lần này, cô cũng đợi đến 60 đi, hai người kết hôn lần nữa?
—— Sống lại còn muốn treo cổ trên một cành cây sao?
Triển Ngải Bình nhắm mắt lại, cô không biết nên đưa ra lựa chọn thế nào, cô dự định giao lựa chọn cho Cố Thịnh, cô dừng ở hai mắt Cố Thịnh, nghiêm túc nói: "Cố Thịnh, anh nợ tôi một món nợ ân tình."
Nếu như Cố Thịnh đồng ý, bọn họ sẽ kết hôn ngay và luôn.
Không đồng ý thì thôi, cùng lắm hai người lại cô độc hơn nửa đời người.
Cố Thịnh nhìn chằm chằm vào mắt cô, tiếng nói của anh trầm xuống: "Cô thật lòng?"
Triển Ngải Bình gật đầu: "Anh cưới thì tôi gả."
Cố Thịnh cười nhạo một tiếng: "Cô dám gả, tôi dám cưới."
Triển Ngải Bình ngây ngẩn cả người.
"Thế nhưng tôi có ba yêu cầu." Đầu óc Cố Thịnh suy nghĩ nhanh chóng, anh cũng là người thoải mái: "Thứ nhất, làm vợ chồng thật."
"Tôi chấp nhận."
"Thứ hai, trong vòng ba năm không cho phép ly hôn."
"Được."
"Thứ ba, cô phải theo quân cùng tôi đến trụ sở, trụ sở của tôi ở tỉnh Điền, cô cần nghĩ cho rõ."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro