Thập Niên 70: Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mặt Mũi 1
Tùng Thử Tuý Ngư
2024-09-14 22:31:52
Khác với nắng ấm ngày hôm qua, hôm nay trời đầy mây, trong phòng âm u, chiếu lên gương mặt tuấn tú của Cố Thịnh vẻ ảm đạm không sáng sủa mấy, Vương Hữu Lý nhìn anh chằm chằm, không rõ sắc mặt của anh, đi tới nhỏ giọng nói:
"Lão Cố, anh nói thật với tôi đi, ngày hôm qua không phải vở kịch hai người diễn đấy chứ?"
Ngày hôm nay sau khi Vương Hữu Lý tỉnh rượu, càng nghĩ về ngày hôm qua càng cảm thấy không đúng, còn có đôi mẹ con xuất hiện trên đám cưới, ở trên bàn tiệc Vương Hữu Lý dường như từng nghe người ta nhắc, "người em dâu mới" này vốn phải gả cho một người khác, mấy ngày nay đột nhiên tái giá, tái giá với "anh chàng trúc mã" si tình.
—— Cố Thịnh.
Cố Thịnh? Anh chàng trúc mã si tình đợi chờ? Vương Hữu Lý có làm thế nào cũng không thể liên hệ bọn họ lại với nhau, lại liên tưởng tới Cố Thịnh lúc trước, hai người bọn họ rõ ràng không phải thanh mai trúc mã, mà là kẻ thù kiếp trước. Sáng nay Vương Hữu Lý liên hệ với một người đồng đội cũ, từ nhỏ Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đã không hợp nhau, người biết rõ hai người bọn họ, không ai tin tưởng hai người họ sẽ thật sự kết hôn. Ngày hôm qua đám cưới của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình thành như vậy, rõ ràng cho thấy hai người bọn họ đang diễn trò.
"Hiện tại bác sĩ Triển đã có đủ mặt mũi rồi, hai người lẽ nào có dự định lãnh giấy kết hôn?"
Nếu như chỉ là làm dáng một chút, hôm nay nên kết thúc rồi.
Cố Thịnh bóc một thanh chocolate ra, nghe vậy động tác trên tay ngừng lại: "Ai nói tôi kết hôn giả? Đợi được phê xong hai chúng tôi lập tức đi lãnh giấy kết hôn."
Vương Hữu Lý: "… " Cũng đúng, hôm qua Cố Thịnh bỏ ra nhiều máu, nếu như chỉ là diễn trò thì căn bản không cần như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không đúng lắm thì phải?
Vương Hữu Lý lại hỏi: "Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, hai người không ngủ chung với nhau?"
Cố Thịnh lạnh nhạt nói: "Ngủ, chung một ổ chăn."
Là thiệt, một ổ chăn, chỉ có điều "ngủ" này không phải "ngủ với đối phương", đàn ông không thể ném đi mặt mũi.
"Ngủ, ngủ rồi." Vương Hữu Lý suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của mình: "Vậy anh làm gì sáng sớm trưng cái bản mặt thối hoắc đó trở về thế?"
Được ôm ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, một bác sĩ xinh đẹp như thế, mỹ nhân trong ngực, còn không săn sóc an ủi, thân mật thêm một chút?
"Hai người cãi nhau hả?"
Cố Thịnh im lặng chốc lát, nói: "Cô ấy bảo tôi khen cô ấy hiền lành, tôi không khen."
Vương Hữu Lý: "…"
Lời này khiến Vương Hữu Lý không biết nên tiếp lời thế nào.
Cố Thịnh cũng quả thật muốn tìm người nói chuyện, anh tiếp tục nói: "Cô ấy bảo đảm với tôi sau này mọi việc trong nhà đều do cô ấy làm, cô ấy nói cô ấy toàn tâm toàn ý muốn làm một người vợ hiền."
Mặt Vương Hữu Lý muốn nứt ra, anh ta nhớ tới tờ cam đoan của mình, một cô gái Thượng Hải ngàn dặm xa xôi gả cho anh ta, anh ta viết giấy cam đoan, bảo đảm nộp tiền lương, chỉ cần anh ta ở nhà, việc nhà có thể làm thì anh ta đều làm, anh ta còn cai thuốc lá, kiêng rượu.
Vương Hữu Lý không có ý kiến gì với tờ giấy cam đoan này, thế nhưng… Tên súc sinh trước mắt này đang ở trong phúc mà không biết phúc, một bác sĩ xinh đẹp như người ta, nói gả cho anh, nói bao hết việc nhà, còn toàn tâm toàn ý làm một người vợ tốt.
Loại người này làm sao không biết đủ như vậy chứ?
Bỏ anh đi!
Vương Hữu Lý ôm ngực liếc mắt nhìn anh ta: "Nếu thật sự có loại chuyện tốt như thế, anh làm gì còn trưng bản mặt thối này về?"
Cố Thịnh: "Bởi vì tôi không tin."
"Giống như tôi không tin anh cai thuốc lá vậy, tờ giấy cam đoan của anh đều là nói nhảm."
Vương Hữu Lý: "…" Thằng, thằng súc sinh này.
"Anh còn có mặt mũi không tin, ít nhất người ta đã bày tỏ thái độ, con gái người ta cũng là sinh viên đại học, cũng có việc làm, cũng lãnh lương, dựa vào cái gì việc nhà để cô ấy làm hết, anh cụt tay cụt chân rồi hả?"
"Anh không phản đối à, Cố Thịnh, thái độ này của anh cũng không đúng lắm đâu, người ta làm vợ quân nhân cũng không dễ dàng, phải thấu hiểu nhiều một chút, những người trẻ tuổi chúng ta, chớ học theo… đám người đó, ở nhà làm một kẻ hất tay ra hiệu, bình dầu đổ cũng không đỡ, chúng ta ở nhà có thể phụ một tay thì phụ một tay." Mỗi ngày Vương Hữu Lý đều nói chuyện với bạn gái mình, nói về tương lai, hiện tại anh ta một lòng một dạ muốn làm một người chồng ba tốt trong khu gia thuộc, làm tấm gương của tất cả đàn ông.
Anh ta hận không thể kéo thêm mấy người nữa xuống nước.
Đồng chí nam thanh niên có tư tưởng không đoan chính như Cố Thịnh, làm chính trị viên, anh ta phải "phê bình góp ý".
Cố Thịnh: "…"
"Lão Cố, anh nói thật với tôi đi, ngày hôm qua không phải vở kịch hai người diễn đấy chứ?"
Ngày hôm nay sau khi Vương Hữu Lý tỉnh rượu, càng nghĩ về ngày hôm qua càng cảm thấy không đúng, còn có đôi mẹ con xuất hiện trên đám cưới, ở trên bàn tiệc Vương Hữu Lý dường như từng nghe người ta nhắc, "người em dâu mới" này vốn phải gả cho một người khác, mấy ngày nay đột nhiên tái giá, tái giá với "anh chàng trúc mã" si tình.
—— Cố Thịnh.
Cố Thịnh? Anh chàng trúc mã si tình đợi chờ? Vương Hữu Lý có làm thế nào cũng không thể liên hệ bọn họ lại với nhau, lại liên tưởng tới Cố Thịnh lúc trước, hai người bọn họ rõ ràng không phải thanh mai trúc mã, mà là kẻ thù kiếp trước. Sáng nay Vương Hữu Lý liên hệ với một người đồng đội cũ, từ nhỏ Cố Thịnh và Triển Ngải Bình đã không hợp nhau, người biết rõ hai người bọn họ, không ai tin tưởng hai người họ sẽ thật sự kết hôn. Ngày hôm qua đám cưới của Cố Thịnh và Triển Ngải Bình thành như vậy, rõ ràng cho thấy hai người bọn họ đang diễn trò.
"Hiện tại bác sĩ Triển đã có đủ mặt mũi rồi, hai người lẽ nào có dự định lãnh giấy kết hôn?"
Nếu như chỉ là làm dáng một chút, hôm nay nên kết thúc rồi.
Cố Thịnh bóc một thanh chocolate ra, nghe vậy động tác trên tay ngừng lại: "Ai nói tôi kết hôn giả? Đợi được phê xong hai chúng tôi lập tức đi lãnh giấy kết hôn."
Vương Hữu Lý: "… " Cũng đúng, hôm qua Cố Thịnh bỏ ra nhiều máu, nếu như chỉ là diễn trò thì căn bản không cần như vậy.
Nhưng chuyện này cũng không đúng lắm thì phải?
Vương Hữu Lý lại hỏi: "Ngày hôm qua là đêm động phòng hoa chúc, hai người không ngủ chung với nhau?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thịnh lạnh nhạt nói: "Ngủ, chung một ổ chăn."
Là thiệt, một ổ chăn, chỉ có điều "ngủ" này không phải "ngủ với đối phương", đàn ông không thể ném đi mặt mũi.
"Ngủ, ngủ rồi." Vương Hữu Lý suýt nữa bị sặc bởi nước miếng của mình: "Vậy anh làm gì sáng sớm trưng cái bản mặt thối hoắc đó trở về thế?"
Được ôm ôn hương nhuyễn ngọc đầy cõi lòng, một bác sĩ xinh đẹp như thế, mỹ nhân trong ngực, còn không săn sóc an ủi, thân mật thêm một chút?
"Hai người cãi nhau hả?"
Cố Thịnh im lặng chốc lát, nói: "Cô ấy bảo tôi khen cô ấy hiền lành, tôi không khen."
Vương Hữu Lý: "…"
Lời này khiến Vương Hữu Lý không biết nên tiếp lời thế nào.
Cố Thịnh cũng quả thật muốn tìm người nói chuyện, anh tiếp tục nói: "Cô ấy bảo đảm với tôi sau này mọi việc trong nhà đều do cô ấy làm, cô ấy nói cô ấy toàn tâm toàn ý muốn làm một người vợ hiền."
Mặt Vương Hữu Lý muốn nứt ra, anh ta nhớ tới tờ cam đoan của mình, một cô gái Thượng Hải ngàn dặm xa xôi gả cho anh ta, anh ta viết giấy cam đoan, bảo đảm nộp tiền lương, chỉ cần anh ta ở nhà, việc nhà có thể làm thì anh ta đều làm, anh ta còn cai thuốc lá, kiêng rượu.
Vương Hữu Lý không có ý kiến gì với tờ giấy cam đoan này, thế nhưng… Tên súc sinh trước mắt này đang ở trong phúc mà không biết phúc, một bác sĩ xinh đẹp như người ta, nói gả cho anh, nói bao hết việc nhà, còn toàn tâm toàn ý làm một người vợ tốt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Loại người này làm sao không biết đủ như vậy chứ?
Bỏ anh đi!
Vương Hữu Lý ôm ngực liếc mắt nhìn anh ta: "Nếu thật sự có loại chuyện tốt như thế, anh làm gì còn trưng bản mặt thối này về?"
Cố Thịnh: "Bởi vì tôi không tin."
"Giống như tôi không tin anh cai thuốc lá vậy, tờ giấy cam đoan của anh đều là nói nhảm."
Vương Hữu Lý: "…" Thằng, thằng súc sinh này.
"Anh còn có mặt mũi không tin, ít nhất người ta đã bày tỏ thái độ, con gái người ta cũng là sinh viên đại học, cũng có việc làm, cũng lãnh lương, dựa vào cái gì việc nhà để cô ấy làm hết, anh cụt tay cụt chân rồi hả?"
"Anh không phản đối à, Cố Thịnh, thái độ này của anh cũng không đúng lắm đâu, người ta làm vợ quân nhân cũng không dễ dàng, phải thấu hiểu nhiều một chút, những người trẻ tuổi chúng ta, chớ học theo… đám người đó, ở nhà làm một kẻ hất tay ra hiệu, bình dầu đổ cũng không đỡ, chúng ta ở nhà có thể phụ một tay thì phụ một tay." Mỗi ngày Vương Hữu Lý đều nói chuyện với bạn gái mình, nói về tương lai, hiện tại anh ta một lòng một dạ muốn làm một người chồng ba tốt trong khu gia thuộc, làm tấm gương của tất cả đàn ông.
Anh ta hận không thể kéo thêm mấy người nữa xuống nước.
Đồng chí nam thanh niên có tư tưởng không đoan chính như Cố Thịnh, làm chính trị viên, anh ta phải "phê bình góp ý".
Cố Thịnh: "…"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro