Ăn Cơm Chung!
Độc Bộ Thiên Hạ
2024-08-07 16:33:21
Nhóm dịch: Bánh Bao
Có lẽ thật sự là thành kiến lúc trước, vẻ mặt anh nhu hòa một chút: “Chú ngồi trước đi.”
Túc Kiều Kiều không muốn đi vào phòng bếp, nhưng cũng không thích ứng với nhiều người đàn ông như vậy, bởi vậy trực tiếp chạy về phòng, chợt nghe thấy bên trong ba cô đang chửi bới hai đứa con trai: “Lâu thế mà mới vớt được một con cá lên, chờ hai đứa mang cá về sợ là chết đói.”
“Ba!”
Sau đó là giọng Tống Thanh Hàm chuyển đề tài: “Chú, quấy rầy chú rồi, cũng không có thứ gì tốt, cháu mang theo hai bình rượu.”
“Rượu chính là thứ tốt, ai, một bầu lớn như vậy sao? Để lại một bình đãi khách.”
...
Đợi một lát, mâm thức ăn cuối cùng được xào xong, Túc Kiều Kiều bị gọi ra ngoài, trên bàn lớn đã đầy người, cô có một góc, cầm chén của mình, yên lặng kẹp rau xanh trước mặt mình ăn, ba đứa cháu bưng bát cơm và mấy miếng thịt đang ở bên ngoài ăn vui vẻ.
Bởi vì nhiều người, trên bàn ăn cực kỳ náo nhiệt, Túc Kiều Kiều cũng không bắt mắt.
Có điều đây là cô tự cho là, trên thực tế, trên bàn ăn gần như mỗi người đều chú ý cô, kể cả Tống Thanh Hàm, thấy cô yên lặng ăn rau xanh như vậy, trong lòng đều có chút quái dị.
Nhưng lại không tiện nói cái gì, mới nhìn thêm hai lần, đã bị Tưởng An dùng ánh mắt hẹp hòi nhìn, anh lại yên lặng thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tưởng An.
Sau lưng Tưởng An lạnh lẽo, vội vàng chuyển hướng Túc Kiến Quân, giọng nói thô kệch kêu lên: “Nào, anh em, hôm nay gặp anh như người quen cũ, chúng ta uống một ly!”
Túc Chính Dương cũng nói: “Thanh Hàm ăn nhiều đồ vào, con không tiện uống rượu, chúng ta cứ ăn đồ ăn.”
Nói xong, ông ấy gắp cho anh hai đũa thịt, lại gắp thức ăn cho chiến hữu của anh.
“Chú, để bọn cháu tự gắp, sẽ không khách khí đâu ạ.” Tưởng An vội vàng từ chối, bàn ăn càng thêm náo nhiệt.
Tôn Phương vẫn luôn chú ý con gái, thấy cô cũng không ăn thịt, lập tức nóng nảy.
Đứng lên gắp cho cô hai đũa thịt mỡ, “Đứa nhỏ này còn ngại gì chứ? Ăn nhiều đi, thịt này là con mua.”
Có lẽ thật sự là thành kiến lúc trước, vẻ mặt anh nhu hòa một chút: “Chú ngồi trước đi.”
Túc Kiều Kiều không muốn đi vào phòng bếp, nhưng cũng không thích ứng với nhiều người đàn ông như vậy, bởi vậy trực tiếp chạy về phòng, chợt nghe thấy bên trong ba cô đang chửi bới hai đứa con trai: “Lâu thế mà mới vớt được một con cá lên, chờ hai đứa mang cá về sợ là chết đói.”
“Ba!”
Sau đó là giọng Tống Thanh Hàm chuyển đề tài: “Chú, quấy rầy chú rồi, cũng không có thứ gì tốt, cháu mang theo hai bình rượu.”
“Rượu chính là thứ tốt, ai, một bầu lớn như vậy sao? Để lại một bình đãi khách.”
...
Đợi một lát, mâm thức ăn cuối cùng được xào xong, Túc Kiều Kiều bị gọi ra ngoài, trên bàn lớn đã đầy người, cô có một góc, cầm chén của mình, yên lặng kẹp rau xanh trước mặt mình ăn, ba đứa cháu bưng bát cơm và mấy miếng thịt đang ở bên ngoài ăn vui vẻ.
Bởi vì nhiều người, trên bàn ăn cực kỳ náo nhiệt, Túc Kiều Kiều cũng không bắt mắt.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có điều đây là cô tự cho là, trên thực tế, trên bàn ăn gần như mỗi người đều chú ý cô, kể cả Tống Thanh Hàm, thấy cô yên lặng ăn rau xanh như vậy, trong lòng đều có chút quái dị.
Nhưng lại không tiện nói cái gì, mới nhìn thêm hai lần, đã bị Tưởng An dùng ánh mắt hẹp hòi nhìn, anh lại yên lặng thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Tưởng An.
Sau lưng Tưởng An lạnh lẽo, vội vàng chuyển hướng Túc Kiến Quân, giọng nói thô kệch kêu lên: “Nào, anh em, hôm nay gặp anh như người quen cũ, chúng ta uống một ly!”
Túc Chính Dương cũng nói: “Thanh Hàm ăn nhiều đồ vào, con không tiện uống rượu, chúng ta cứ ăn đồ ăn.”
Nói xong, ông ấy gắp cho anh hai đũa thịt, lại gắp thức ăn cho chiến hữu của anh.
“Chú, để bọn cháu tự gắp, sẽ không khách khí đâu ạ.” Tưởng An vội vàng từ chối, bàn ăn càng thêm náo nhiệt.
Tôn Phương vẫn luôn chú ý con gái, thấy cô cũng không ăn thịt, lập tức nóng nảy.
Đứng lên gắp cho cô hai đũa thịt mỡ, “Đứa nhỏ này còn ngại gì chứ? Ăn nhiều đi, thịt này là con mua.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro