Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Bưu Kiện (1)
2024-11-20 19:30:03
Editor: Hye Jin
____________
Đối với Vu Nhân, những chuyện như thanh mai trúc mã hay chị họ chẳng đáng để tâm.
Nếu cô vui thì đáp lại một chút, còn không vui thì cứ phớt lờ họ, nếu họ làm cô khó chịu, thì cô tát hai cái là bay, để khỏi phải nghe tiếng vo ve bên tai như ruồi muỗi, thật là nhức đầu.
Quà đáp lễ gửi đi Thượng Hải đã xong, Vu Nhân nhớ lại khi viết địa chỉ gửi, quà gửi cho ba mẹ của Lư Thư Duệ, cô đã để địa chỉ đơn vị của ba Lư, chứ không phải địa chỉ nhà.
"Sao lại thế, viết địa chỉ nhà thì tiện lấy hơn mà?"
Vu Nhân có thể nói là sợ mẹ anh phân phát không đều, hoặc chẳng đưa gì cho chú thím anh ấy sao? Không, tuyệt đối không thể nói vậy.
Vu Nhân bắt đầu bịa chuyện, "Gửi đến đơn vị của ba anh, để cho những người không muốn con cái về nông thôn nhìn thấy, con trai tranh đua, không chỉ đến nơi khổ cực nhất mà còn không than thở, cố gắng xây dựng nông thôn, làm nên sự nghiệp lớn ở nơi đất rộng trời cao, làm rạng danh ba mình."
Lư Thư Duệ tuy học rất nhanh, hiểu được những chuyện vặt vãnh trong gia đình, song vẫn chưa thấu hiểu được sâu hơn, cảm thấy những điều Vu Nhân suy nghĩ là đúng.
Vu Nhân đã chuẩn bị nhiều đồ như vậy, không thể để những người như chị cả Lư chiếm được lợi.
Đây là quà đáp lễ, mọi người đều có phần, lần sau thì xem ai thể hiện ra sao, còn muốn nhận đồ miễn phí từ Vu Nhân thì không có đâu. Cô không phải người kéo chân chồng, đi lấy lòng khắp nơi, không làm những chuyện vô nghĩa.
Chưa đầy mấy ngày sau khi gửi gói hàng đi, thì gói hàng từ Thượng Hải đến trước.
Đẩy hai đứa nhỏ ngày càng hoạt bát vào nhà, mùi thức ăn đã bay ra. Xem ra đồng chí Lư đã về rồi.
"A a ..."
Hai đứa nhỏ nhận ra âm thanh quen thuộc, nằm trong xe kêu vài tiếng.
"A a gì con, ba các con có nghe thấy đâu."
"Nghe thấy rồi, rửa tay đi, cơm sắp xong rồi."
"Được thôi, các người là ruột thịt, còn tôi là người ngoài."
Đẩy hai đứa nhỏ đến cửa, Vu Nhân đi rửa tay.
Sau khi ăn tối xong, hai người cùng dọn dẹp bếp, tắm rửa, giặt quần áo, hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
"Nhà anh gửi đồ qua đây rồi, anh để trong phòng em, em xem và sắp xếp đi.
"Hôm nay đến à, anh giỏi giấu ghê, đến giờ mới nói."
Lư Thư Duệ nghĩ bụng, nói sớm thì sợ cô còn tò mò, bỏ cả bữa cơm mà lôi ra xem ngay.
Mỗi người bế một đứa trẻ, lên tầng hai, xem bên kia gửi cái gì lại đây.
"Đây là của ông bà nội, đây là mẹ anh gửi, đây là của chị hai, một phần là thím ba gửi."
Gói lớn có, gói nhỏ có, lớn nhất là của chị hai, không biết gửi gì mà to thế này. Không có của anh cả và chị cả, Vu Nhân lại ghi chú vào sổ nhỏ trong lòng, làm kế toán mà, giỏi tính toán lắm.
Những đồ của chị hai toàn là thứ cô và con có thể dùng được, vải bông, sữa mạch, sữa bột, thịt hộp, cá hộp... còn có một cái nồi nhỏ, hình như bằng thép, chỉ là hơi bị méo nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, sau này dùng để nấu cháo mịn cho con ăn, vừa đẹp luôn.
Những thứ khác cũng là thực phẩm dinh dưỡng, không có gì quá khác biệt, Vu Nhân cẩn thận ghi lại, ân tình cũng cần phải đáp lại.
Đồ của ông bà nội không nhiều, nhưng đều là thứ quý giá. Cho hai đứa nhóc mỗi đứa một cái khóa trường thọ, còn có một chiếc vòng ngọc, tất cả đều được giấu trong một chiếc áo bông nhỏ.
Vu Nhân còn ngạc nhiên, nghĩ rằng ở đây chẳng dùng áo bông, sau khi xem thì hiểu ra, vào thời điểm này, những thứ này thuộc về "Tứ cựu", không thể lưu hành công khai.
Điều khiến cô vui nhất là ông nội đã đặt tên cho hai đứa trẻ, viết trên giấy nhiều cái tên để tự cô chọn hai cái cho con.
"Lư Hướng Uyển, Lư Hướng Thần, Lư Hướng Dương, Lư Hướng Trân, Lư Hướng Vũ."
Nhiều tên thế, chọn cái nào cho con bây giờ?
"Đặt tên lớn là Hướng Thần đi, tên em gái là Hướng Uyển, vừa hay vừa có ý nghĩa."
____________
Đối với Vu Nhân, những chuyện như thanh mai trúc mã hay chị họ chẳng đáng để tâm.
Nếu cô vui thì đáp lại một chút, còn không vui thì cứ phớt lờ họ, nếu họ làm cô khó chịu, thì cô tát hai cái là bay, để khỏi phải nghe tiếng vo ve bên tai như ruồi muỗi, thật là nhức đầu.
Quà đáp lễ gửi đi Thượng Hải đã xong, Vu Nhân nhớ lại khi viết địa chỉ gửi, quà gửi cho ba mẹ của Lư Thư Duệ, cô đã để địa chỉ đơn vị của ba Lư, chứ không phải địa chỉ nhà.
"Sao lại thế, viết địa chỉ nhà thì tiện lấy hơn mà?"
Vu Nhân có thể nói là sợ mẹ anh phân phát không đều, hoặc chẳng đưa gì cho chú thím anh ấy sao? Không, tuyệt đối không thể nói vậy.
Vu Nhân bắt đầu bịa chuyện, "Gửi đến đơn vị của ba anh, để cho những người không muốn con cái về nông thôn nhìn thấy, con trai tranh đua, không chỉ đến nơi khổ cực nhất mà còn không than thở, cố gắng xây dựng nông thôn, làm nên sự nghiệp lớn ở nơi đất rộng trời cao, làm rạng danh ba mình."
Lư Thư Duệ tuy học rất nhanh, hiểu được những chuyện vặt vãnh trong gia đình, song vẫn chưa thấu hiểu được sâu hơn, cảm thấy những điều Vu Nhân suy nghĩ là đúng.
Vu Nhân đã chuẩn bị nhiều đồ như vậy, không thể để những người như chị cả Lư chiếm được lợi.
Đây là quà đáp lễ, mọi người đều có phần, lần sau thì xem ai thể hiện ra sao, còn muốn nhận đồ miễn phí từ Vu Nhân thì không có đâu. Cô không phải người kéo chân chồng, đi lấy lòng khắp nơi, không làm những chuyện vô nghĩa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chưa đầy mấy ngày sau khi gửi gói hàng đi, thì gói hàng từ Thượng Hải đến trước.
Đẩy hai đứa nhỏ ngày càng hoạt bát vào nhà, mùi thức ăn đã bay ra. Xem ra đồng chí Lư đã về rồi.
"A a ..."
Hai đứa nhỏ nhận ra âm thanh quen thuộc, nằm trong xe kêu vài tiếng.
"A a gì con, ba các con có nghe thấy đâu."
"Nghe thấy rồi, rửa tay đi, cơm sắp xong rồi."
"Được thôi, các người là ruột thịt, còn tôi là người ngoài."
Đẩy hai đứa nhỏ đến cửa, Vu Nhân đi rửa tay.
Sau khi ăn tối xong, hai người cùng dọn dẹp bếp, tắm rửa, giặt quần áo, hoàn thành nhiệm vụ trong ngày.
"Nhà anh gửi đồ qua đây rồi, anh để trong phòng em, em xem và sắp xếp đi.
"Hôm nay đến à, anh giỏi giấu ghê, đến giờ mới nói."
Lư Thư Duệ nghĩ bụng, nói sớm thì sợ cô còn tò mò, bỏ cả bữa cơm mà lôi ra xem ngay.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mỗi người bế một đứa trẻ, lên tầng hai, xem bên kia gửi cái gì lại đây.
"Đây là của ông bà nội, đây là mẹ anh gửi, đây là của chị hai, một phần là thím ba gửi."
Gói lớn có, gói nhỏ có, lớn nhất là của chị hai, không biết gửi gì mà to thế này. Không có của anh cả và chị cả, Vu Nhân lại ghi chú vào sổ nhỏ trong lòng, làm kế toán mà, giỏi tính toán lắm.
Những đồ của chị hai toàn là thứ cô và con có thể dùng được, vải bông, sữa mạch, sữa bột, thịt hộp, cá hộp... còn có một cái nồi nhỏ, hình như bằng thép, chỉ là hơi bị méo nhưng không ảnh hưởng đến việc sử dụng, sau này dùng để nấu cháo mịn cho con ăn, vừa đẹp luôn.
Những thứ khác cũng là thực phẩm dinh dưỡng, không có gì quá khác biệt, Vu Nhân cẩn thận ghi lại, ân tình cũng cần phải đáp lại.
Đồ của ông bà nội không nhiều, nhưng đều là thứ quý giá. Cho hai đứa nhóc mỗi đứa một cái khóa trường thọ, còn có một chiếc vòng ngọc, tất cả đều được giấu trong một chiếc áo bông nhỏ.
Vu Nhân còn ngạc nhiên, nghĩ rằng ở đây chẳng dùng áo bông, sau khi xem thì hiểu ra, vào thời điểm này, những thứ này thuộc về "Tứ cựu", không thể lưu hành công khai.
Điều khiến cô vui nhất là ông nội đã đặt tên cho hai đứa trẻ, viết trên giấy nhiều cái tên để tự cô chọn hai cái cho con.
"Lư Hướng Uyển, Lư Hướng Thần, Lư Hướng Dương, Lư Hướng Trân, Lư Hướng Vũ."
Nhiều tên thế, chọn cái nào cho con bây giờ?
"Đặt tên lớn là Hướng Thần đi, tên em gái là Hướng Uyển, vừa hay vừa có ý nghĩa."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro