Thập Niên 70, Gia Đình Và Sự Nghiệp Của Tôi
Bưu Kiện (3)
2024-11-20 19:30:03
Editor: Hye Jin
____________
Chị hai Lư đang trong tâm trạng vui vẻ, tan ca xong, khó nhọc xách theo bưu kiện bước về phía nhà để xe đạp.
“Thư Hà, cháu xách cái gì thế, sao gói to vậy?”
“Dì Khương, đây là đồ mà vợ chồng em trai cháu gửi từ tỉnh Vân Nam qua, cháu vẫn chưa mở ra xem.”
“Em trai cháu đi xuống nông thôn rồi kết hôn ở đó, cưới cô gái địa phương à?”
Dì Khương là người thích tám chuyện, nếu không nói rõ, thế nào cũng bị đồn nhảm.
“Không hẳn là cô gái địa phương đó, ba em ấy là quân nhân, được điều từ nơi khác đến. Em dâu cháu tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, hiện làm việc tại cơ quan chính quyền địa phương.”
“Thế thì giỏi quá rồi, cán bộ nhà nước đấy.”
“Dì Khương, cháu không nói nữa ha, phải về ngay rồi, Trình Tiền nhà cháu chắc sắp về tới nhà.”
“Được, hôm khác lại nói chuyện nhé.”
Chị hai Lư leo lên xe, vội vàng về nhà. Cô tò mò chết đi được, không biết vợ chồng Thư Duệ gửi gì cho mình?
“Sao em gấp gáp thế, mồ hôi đầy đầu rồi?”
Trình Tiền nhận lấy xe đạp từ tay vợ, mới nhìn thấy gói hàng lớn phía sau.
“Đồ ở đâu ra thế?”
“Vợ chồng Thư Duệ gửi sang, em cũng không biết là gì, nặng lắm.”
Vợ chồng chị hai Lư sống trong căn nhà tập thể rộng chừng năm mươi mét vuông, ngay cạnh bên nhà mẹ chồng, là do hai ông bà tự mua. Lúc đó, họ mua ba căn, con trai lớn một căn, con trai nhỏ một căn, còn hai ông bà ở với cô con gái út một căn. Diện tích đều như nhau, sau khi hai con trai lập gia đình thì sống riêng, ai lo nhà nấy nên ít khi xảy ra mâu thuẫn.
“Thư Hà về rồi à, Tráng Tráng và các anh chị đang chơi bên nhà anh cả đấy.”
“Vâng, mẹ, chúng con biết rồi. Em trai con gửi đồ từ tỉnh Vân Nam về, con về mở ra xem, lát nữa con mang ít đặc sản tỉnh Vân sang cho ba mẹ ạ!”
Chị hai Lư háo hức vô cùng. Trước đây cô thường trợ cấp cho Thư Duệ, dù ba mẹ chồng không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không mấy thoải mái. Lần này, cô thấy mình có thể đứng thẳng lưng rồi.
Nhìn thấy con trai thứ hai mang bưu kiện lớn vào nhà, mẹ Trình nghĩ thầm: “Thư Duệ này cũng chu đáo phết.”
Không chỉ là có tâm không thôi, trong nhà, chị hai Lư còn chưa kịp ăn cơm đã xé bưu kiện ra.
“Ôi trời, đẹp quá đi!”
“Gì mà đẹp thế?”
Sự tò mò của Trình Tiền cũng bị vợ khơi dậy, không ăn cơm nữa, cùng nhau mở bưu kiện.
“Nhìn này, đây chắc là loại vải dệt đặc trưng của dân tộc thiểu số dệt đấy, trước giờ em chưa thấy bao giờ, màu sắc tươi sáng thật!”
“Còn có trà nữa!”
Chồng chị hai Lư không quan tâm đến vải vóc, cầm lấy một khối trà hình viên gạch lớn, mở ra, màu sắc tươi tắn, ngửi thử, không bị ẩm, mùi trà thanh thoát. Đây chắc là loại trà khối, được bảo quản rất tốt.
Chồng chị hai Lư vốn thích uống trà, cũng thích sưu tập các loại dụng cụ uống trà, loại trà này thực sự làm anh vừa ý. Lại lục lọi trong bưu kiện, tìm thêm được một khối trà khác, hương vị khác biệt nhau.
Nhìn chồng vui vẻ, lòng chị hai Lư cũng thấy vui lây.
Chị xếp gọn các loại vải đẹp mắt lại, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Nhiều quá, trong bưu kiện có ba ống tre lớn dán nhãn mật ong, không biết họ làm cách nào mà gửi từ xa thế này mà không bị đổ ra ngoài một chút nào. Hoa quả khô, nấm khô, đường đỏ, mỗi loại đều có không ít, còn cẩn thận ghi chú tên và cách chế biến.
Chữ viết không phải của Thư Duệ, vậy chắc là của em dâu. Nhìn chữ mà biết người, em dâu không tệ chút nào. Chị hai Lư không rành thư pháp, cô cảm thấy chữ viết rất trang nhã và có phong cách, nhìn rất thoải mái.
Nếu như Vu Nhân biết được đánh giá của chị hai Lư, chắc chắn sẽ mừng phát điên. Năm xưa, để lấy lòng con cái của chú và cậu, Vu Nhân đã không ít lần giúp họ làm bài tập. Không chỉ làm bài, mà còn phải bắt chước nét chữ giống y hệt, vì thế, Vu Nhân đã luyện được một kỹ năng, có thể giả mạo chữ viết của người khác một cách tinh vi.
Nếu không, khi đi làm, cô đã bị lộ từ lâu rồi, vì nét chữ khác nhau quá. Cô chỉ cần luyện theo sổ ghi chép của nguyên chủ, rất nhanh đã học được kiểu chữ của nguyên chủ, giống y như thật, không phải chuyên gia thì không nhận ra.
____________
Chị hai Lư đang trong tâm trạng vui vẻ, tan ca xong, khó nhọc xách theo bưu kiện bước về phía nhà để xe đạp.
“Thư Hà, cháu xách cái gì thế, sao gói to vậy?”
“Dì Khương, đây là đồ mà vợ chồng em trai cháu gửi từ tỉnh Vân Nam qua, cháu vẫn chưa mở ra xem.”
“Em trai cháu đi xuống nông thôn rồi kết hôn ở đó, cưới cô gái địa phương à?”
Dì Khương là người thích tám chuyện, nếu không nói rõ, thế nào cũng bị đồn nhảm.
“Không hẳn là cô gái địa phương đó, ba em ấy là quân nhân, được điều từ nơi khác đến. Em dâu cháu tốt nghiệp trung cấp chuyên nghiệp, hiện làm việc tại cơ quan chính quyền địa phương.”
“Thế thì giỏi quá rồi, cán bộ nhà nước đấy.”
“Dì Khương, cháu không nói nữa ha, phải về ngay rồi, Trình Tiền nhà cháu chắc sắp về tới nhà.”
“Được, hôm khác lại nói chuyện nhé.”
Chị hai Lư leo lên xe, vội vàng về nhà. Cô tò mò chết đi được, không biết vợ chồng Thư Duệ gửi gì cho mình?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Sao em gấp gáp thế, mồ hôi đầy đầu rồi?”
Trình Tiền nhận lấy xe đạp từ tay vợ, mới nhìn thấy gói hàng lớn phía sau.
“Đồ ở đâu ra thế?”
“Vợ chồng Thư Duệ gửi sang, em cũng không biết là gì, nặng lắm.”
Vợ chồng chị hai Lư sống trong căn nhà tập thể rộng chừng năm mươi mét vuông, ngay cạnh bên nhà mẹ chồng, là do hai ông bà tự mua. Lúc đó, họ mua ba căn, con trai lớn một căn, con trai nhỏ một căn, còn hai ông bà ở với cô con gái út một căn. Diện tích đều như nhau, sau khi hai con trai lập gia đình thì sống riêng, ai lo nhà nấy nên ít khi xảy ra mâu thuẫn.
“Thư Hà về rồi à, Tráng Tráng và các anh chị đang chơi bên nhà anh cả đấy.”
“Vâng, mẹ, chúng con biết rồi. Em trai con gửi đồ từ tỉnh Vân Nam về, con về mở ra xem, lát nữa con mang ít đặc sản tỉnh Vân sang cho ba mẹ ạ!”
Chị hai Lư háo hức vô cùng. Trước đây cô thường trợ cấp cho Thư Duệ, dù ba mẹ chồng không nói gì, nhưng trong lòng chắc chắn không mấy thoải mái. Lần này, cô thấy mình có thể đứng thẳng lưng rồi.
Nhìn thấy con trai thứ hai mang bưu kiện lớn vào nhà, mẹ Trình nghĩ thầm: “Thư Duệ này cũng chu đáo phết.”
Không chỉ là có tâm không thôi, trong nhà, chị hai Lư còn chưa kịp ăn cơm đã xé bưu kiện ra.
“Ôi trời, đẹp quá đi!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Gì mà đẹp thế?”
Sự tò mò của Trình Tiền cũng bị vợ khơi dậy, không ăn cơm nữa, cùng nhau mở bưu kiện.
“Nhìn này, đây chắc là loại vải dệt đặc trưng của dân tộc thiểu số dệt đấy, trước giờ em chưa thấy bao giờ, màu sắc tươi sáng thật!”
“Còn có trà nữa!”
Chồng chị hai Lư không quan tâm đến vải vóc, cầm lấy một khối trà hình viên gạch lớn, mở ra, màu sắc tươi tắn, ngửi thử, không bị ẩm, mùi trà thanh thoát. Đây chắc là loại trà khối, được bảo quản rất tốt.
Chồng chị hai Lư vốn thích uống trà, cũng thích sưu tập các loại dụng cụ uống trà, loại trà này thực sự làm anh vừa ý. Lại lục lọi trong bưu kiện, tìm thêm được một khối trà khác, hương vị khác biệt nhau.
Nhìn chồng vui vẻ, lòng chị hai Lư cũng thấy vui lây.
Chị xếp gọn các loại vải đẹp mắt lại, rồi bắt đầu sắp xếp đồ đạc.
Nhiều quá, trong bưu kiện có ba ống tre lớn dán nhãn mật ong, không biết họ làm cách nào mà gửi từ xa thế này mà không bị đổ ra ngoài một chút nào. Hoa quả khô, nấm khô, đường đỏ, mỗi loại đều có không ít, còn cẩn thận ghi chú tên và cách chế biến.
Chữ viết không phải của Thư Duệ, vậy chắc là của em dâu. Nhìn chữ mà biết người, em dâu không tệ chút nào. Chị hai Lư không rành thư pháp, cô cảm thấy chữ viết rất trang nhã và có phong cách, nhìn rất thoải mái.
Nếu như Vu Nhân biết được đánh giá của chị hai Lư, chắc chắn sẽ mừng phát điên. Năm xưa, để lấy lòng con cái của chú và cậu, Vu Nhân đã không ít lần giúp họ làm bài tập. Không chỉ làm bài, mà còn phải bắt chước nét chữ giống y hệt, vì thế, Vu Nhân đã luyện được một kỹ năng, có thể giả mạo chữ viết của người khác một cách tinh vi.
Nếu không, khi đi làm, cô đã bị lộ từ lâu rồi, vì nét chữ khác nhau quá. Cô chỉ cần luyện theo sổ ghi chép của nguyên chủ, rất nhanh đã học được kiểu chữ của nguyên chủ, giống y như thật, không phải chuyên gia thì không nhận ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro