Thập Niên 70: Không Làm Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ
Chương 10
2024-10-01 00:58:32
Văn Tâm Khiết trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Anh không muốn em đi cùng sao? Chẳng lẽ lại để em ở đây với đồng đồ đạc này à?”
Tưởng Hoa đương nhiên không có ý định cho Văn Tâm Khiết đi cùng, bởi vì đàn ông uống rượu nói chuyện phiếm, phụ nữ đi theo làm gì.
Dù sao chỗ này cách nhà máy cũng không xa lắm, sau đó anh ta vẫy tay, từ xa một người phụ nữ trung niên đi tới.
“Chị Quan, đây là vợ và chị dâu của em, phiền chị giúp em đưa họ về nhà, em có chút việc phải đi bây giờ”
Người dân ở đây rất hiếu khách, chưa kể chị Quan cũng là chỗ quen biết với Tưởng Hoa, lập tức cười nói: “Được rồi, em cứ đi đi”
Tưởng Hoa nhanh chóng cùng đám người rời đi, hoàn toàn không để ý đến vợ mình đứng tại đó.
Văn Tâm Khiết không ngờ Tưởng Hoa có thể đối xử với mình như thế ngay trước mặt Sở Âm Âm, cô ta liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng tức tối.
Hơn nữa chị Quan lại nhiệt tình giúp Sở Âm Âm dắt hai đứa nhỏ mà không hề để ý đến cô ta, bèn nói: “Chị Quan, không phải là chị nên giúp em mang đồ đạc lên sao?”
Giọng điệu cô ta có phần thô lỗ khiến chị Quan vô cùng sửng sốt.
Sở Âm Âm nhíu mày, cảm thấy Văn Tâm Khiết thực sự vô lễ, mới gặp mặt lần đầu tiên, dựa vào cái gì mà cô ta bắt người khác phải xách đồ cho mình?
Nhưng Văn Tâm Khiết lại chẳng nể nang, tiếp tục lên giọng: “Là chồng em nhờ chị giúp em, em nhiều đồ như vậy, chị không thể phụ em một chút hay sao?”
Văn Tâm Khiết biết mình xuyên sách, hơn nữa lại là nữ chính, cho nên luôn tỏ thái độ kiêu ngạo với người khác, thái độ này ở quê thì không sao, nhưng đây là Bắc Kinh, cứ kiêu ngạo như vậy không sợ rằng sẽ bị người ta để ý hay sao?
Qủa nhiên, chị Quan cũng liền thay đổi sắc mặt: “Chồng em nhờ chị giúp em, thì chị phải giúp em mang đồ đạc của em sao? Sao em không tự mình mang vào?
Chị Quan và Tưởng Hoa xưa giờ cũng có quen biết, nhưng giữa họ cũng không hẳn có mối quan hệ thân thiết, hơn nữa sức khỏe của cô ấy vốn dễ đã không được tốt cho nên không thể xách được đồ nặng, chỉ có thể giúp Sở Âm Âm dắt hai đứa nhỏ mà thôi.
Suy cho cùng, lão Trần chồng của chị Quan là quản lý, Tưởng Hoa cũng chỉ là nhân viên của lão, vậy mà Văn Tâm Khiết không những không tôn trọng cô ấy mà còn cư xử hết sức thô lỗ.
Chị Quan không vui cho lắm, cô ấy liền nghĩ tới Sở Âm Âm, vừa nhìn thấy mình đã lễ phép chào hỏi, còn mỉm cười cảm ơn cô ấy, trong lòng thầm nghĩ Sở Âm Âm và Văn Tâm Khiết tuy là hai chị em dâu nhưng tính tình sao lại khác nhau đến vậy!
Văn Tâm Khiết cho rằng cô ta có thể lấn lướt qua mặt Sở Âm Âm, nhưng chưa gì chị Quan đã cho cô ta thấy cô ta thực sự thua kém Sở Âm Âm.
Cô ta cũng nhìn ra được, khi gặp cô thái độ của chị Quan lập tức thay đổi, không thèm nhìn cô ca một cái, ngược lại rất nhiệt hình giúp đỡ Sở Âm Âm dọn dẹp đồ đạc.
Văn Tâm Khiết thấy vậy vô cùng bực tức!
Sở Âm Âm quả thực mang theo rất nhiều đồ, nhưng hai đứa nhỏ đều phụ giúp cô, sau khi đồ đạc được chuyển hết vào trong sân, họ cùng vào trong.
Chị Quan cười nói: “Em yên tâm, chỗ ở của em và các con ở tầng hai, không phải leo lên leo xuống nhiều đâu”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Tưởng Hoa đương nhiên không có ý định cho Văn Tâm Khiết đi cùng, bởi vì đàn ông uống rượu nói chuyện phiếm, phụ nữ đi theo làm gì.
Dù sao chỗ này cách nhà máy cũng không xa lắm, sau đó anh ta vẫy tay, từ xa một người phụ nữ trung niên đi tới.
“Chị Quan, đây là vợ và chị dâu của em, phiền chị giúp em đưa họ về nhà, em có chút việc phải đi bây giờ”
Người dân ở đây rất hiếu khách, chưa kể chị Quan cũng là chỗ quen biết với Tưởng Hoa, lập tức cười nói: “Được rồi, em cứ đi đi”
Tưởng Hoa nhanh chóng cùng đám người rời đi, hoàn toàn không để ý đến vợ mình đứng tại đó.
Văn Tâm Khiết không ngờ Tưởng Hoa có thể đối xử với mình như thế ngay trước mặt Sở Âm Âm, cô ta liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng tức tối.
Hơn nữa chị Quan lại nhiệt tình giúp Sở Âm Âm dắt hai đứa nhỏ mà không hề để ý đến cô ta, bèn nói: “Chị Quan, không phải là chị nên giúp em mang đồ đạc lên sao?”
Giọng điệu cô ta có phần thô lỗ khiến chị Quan vô cùng sửng sốt.
Sở Âm Âm nhíu mày, cảm thấy Văn Tâm Khiết thực sự vô lễ, mới gặp mặt lần đầu tiên, dựa vào cái gì mà cô ta bắt người khác phải xách đồ cho mình?
Nhưng Văn Tâm Khiết lại chẳng nể nang, tiếp tục lên giọng: “Là chồng em nhờ chị giúp em, em nhiều đồ như vậy, chị không thể phụ em một chút hay sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Văn Tâm Khiết biết mình xuyên sách, hơn nữa lại là nữ chính, cho nên luôn tỏ thái độ kiêu ngạo với người khác, thái độ này ở quê thì không sao, nhưng đây là Bắc Kinh, cứ kiêu ngạo như vậy không sợ rằng sẽ bị người ta để ý hay sao?
Qủa nhiên, chị Quan cũng liền thay đổi sắc mặt: “Chồng em nhờ chị giúp em, thì chị phải giúp em mang đồ đạc của em sao? Sao em không tự mình mang vào?
Chị Quan và Tưởng Hoa xưa giờ cũng có quen biết, nhưng giữa họ cũng không hẳn có mối quan hệ thân thiết, hơn nữa sức khỏe của cô ấy vốn dễ đã không được tốt cho nên không thể xách được đồ nặng, chỉ có thể giúp Sở Âm Âm dắt hai đứa nhỏ mà thôi.
Suy cho cùng, lão Trần chồng của chị Quan là quản lý, Tưởng Hoa cũng chỉ là nhân viên của lão, vậy mà Văn Tâm Khiết không những không tôn trọng cô ấy mà còn cư xử hết sức thô lỗ.
Chị Quan không vui cho lắm, cô ấy liền nghĩ tới Sở Âm Âm, vừa nhìn thấy mình đã lễ phép chào hỏi, còn mỉm cười cảm ơn cô ấy, trong lòng thầm nghĩ Sở Âm Âm và Văn Tâm Khiết tuy là hai chị em dâu nhưng tính tình sao lại khác nhau đến vậy!
Văn Tâm Khiết cho rằng cô ta có thể lấn lướt qua mặt Sở Âm Âm, nhưng chưa gì chị Quan đã cho cô ta thấy cô ta thực sự thua kém Sở Âm Âm.
Cô ta cũng nhìn ra được, khi gặp cô thái độ của chị Quan lập tức thay đổi, không thèm nhìn cô ca một cái, ngược lại rất nhiệt hình giúp đỡ Sở Âm Âm dọn dẹp đồ đạc.
Văn Tâm Khiết thấy vậy vô cùng bực tức!
Sở Âm Âm quả thực mang theo rất nhiều đồ, nhưng hai đứa nhỏ đều phụ giúp cô, sau khi đồ đạc được chuyển hết vào trong sân, họ cùng vào trong.
Chị Quan cười nói: “Em yên tâm, chỗ ở của em và các con ở tầng hai, không phải leo lên leo xuống nhiều đâu”
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro