Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Đừng Có Bám Lấy...
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Nụ cười trên mặt Trần Diệu Diệu cứng đờ, Lục Diểu thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Cậu muốn làm gì tôi không quản được, nhưng tôi nói cho cậu biết, tốt nhất là đừng có bám lấy tôi.”
Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Trần Diệu Diệu muốn nịnh bợ ai, muốn tán tỉnh ai, Lục Diểu không quản được.
Nhưng nếu như Trần Diệu Diệu cứ nhất định phải bám lấy làm cô buồn nôn, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Trần Diệu Diệu nghiêm mặt, miễn cưỡng cười nói: “Tôi, tôi biết rồi.”
Nói xong lảo đảo đi ra khỏi cửa, tạm thời biến mất trước mặt Lục Diểu.
Lục Diểu trợn trắng mắt một cái, một lúc lâu sau lại hít một hơi xuýt xoa, nhỏ giọng phàn nàn: “Ái… đau, Nhâm Băng Tâm, cậu nhẹ chút thôi!”
“Được được được, sắp xong rồi, nhịn một chút.”
Nhâm Băng Tâm thả nhẹ động tác, nói: “Mặc dù Trần Diệu Diệu có chút kỳ cục, nhưng vừa rồi cậu ta có nói đỡ cho cậu mà, tôi cảm thấy cậu không nên nói cậu ta như vậy.”
Cảnh Tiểu Vân cũng nói: “Đúng vậy đó, trước đó cũng không có mâu thuẫn gì, cậu nói sao cậu lại không thích cậu ta chứ?”
“Không thích là không thích, còn cần lý do nữa à.”
Hai người đều bênh Trần Diệu Diệu, Lục Diểu không vui, cô rút tay về không để cho Nhâm Băng Tâm chọc bọng nước giúp cô nữa, nói: “Tôi cảm thấy chơi cùng cậu ta không thoải mái, không thích, có vấn đề gì không? Là cậu ta cứ nhất định phải bám lấy tôi!”
“Hơn nữa tôi cũng chỉ bảo cậu ta đừng bám lấy tôi mà thôi, tôi cũng không nói gì khác!”
Chuyện đúng là như thế.
Hơn nữa với tính tình của Lục Diểu, Cảnh Tiểu Vân cũng đã hiểu, nếu là người mà cô vừa ý thì thật sự rất hào phóng, chân thành và không keo kiệt.
Nếu là cô không vừa ý, vậy thì cái miệng hỗn thật sự.
Thấy Lục Diểu lại nổi tính tiểu thư lên, Cảnh Tiểu Vân vội vàng dỗ dành: “Được rồi, tôi cũng không nói cậu như vậy là không đúng, không phải là tôi sợ cậu để lại ấn tượng không tốt với người khác sao?”
Lục Diểu khẽ hừ một tiếng.
Lời này của Cảnh Tiểu Vân cũng là nhắc nhở cô, sau này nếu như gặp phải người không thích, bật lại thì bật, nhưng cũng phải chú ý tình hình một chút, cũng không thể để cho người khác thấy là cô đang bắt nạt người khác.
Một lần hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu nhiều lần, cho dù là cô đúng thì chưa chắc đám đông đã đứng về phía cô.
==
Làm việc ở ruộng ngô từ sáng đến trưa mấy ngày, bỏng nắng trên mặt Lục Diểu không những không đỡ mà còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lúc da bong không những rất đau mà nhìn bọng nước còn rất ghê người, Lục Diểu rất để ý đến việc người khác thấy cô như thế, liên tục xin nghỉ hai ngày, ở lỳ trong phòng không dám ra ngoài.
Sau đó đỡ hơn một chút, cô trực tiếp đi tìm Trần Quế Phân.
Lần trước tốt xấu gì cô cũng mở lời uyển chuyển một chút, lần này cô trực tiếp khóc hu hu làm nũng: “Thím ơi!”
Lúc đó nhà họ Hạ đang trong thời gian ăn cơm trưa, Hạ Hoành Tiến, Trần Quế Phân đều đang trên bàn cơm, Phó Cảnh Hữu cũng ở đó.
Đây là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
Trần Diệu Diệu muốn nịnh bợ ai, muốn tán tỉnh ai, Lục Diểu không quản được.
Nhưng nếu như Trần Diệu Diệu cứ nhất định phải bám lấy làm cô buồn nôn, vậy thì đừng trách cô không khách sáo.
Trần Diệu Diệu nghiêm mặt, miễn cưỡng cười nói: “Tôi, tôi biết rồi.”
Nói xong lảo đảo đi ra khỏi cửa, tạm thời biến mất trước mặt Lục Diểu.
Lục Diểu trợn trắng mắt một cái, một lúc lâu sau lại hít một hơi xuýt xoa, nhỏ giọng phàn nàn: “Ái… đau, Nhâm Băng Tâm, cậu nhẹ chút thôi!”
“Được được được, sắp xong rồi, nhịn một chút.”
Nhâm Băng Tâm thả nhẹ động tác, nói: “Mặc dù Trần Diệu Diệu có chút kỳ cục, nhưng vừa rồi cậu ta có nói đỡ cho cậu mà, tôi cảm thấy cậu không nên nói cậu ta như vậy.”
Cảnh Tiểu Vân cũng nói: “Đúng vậy đó, trước đó cũng không có mâu thuẫn gì, cậu nói sao cậu lại không thích cậu ta chứ?”
“Không thích là không thích, còn cần lý do nữa à.”
Hai người đều bênh Trần Diệu Diệu, Lục Diểu không vui, cô rút tay về không để cho Nhâm Băng Tâm chọc bọng nước giúp cô nữa, nói: “Tôi cảm thấy chơi cùng cậu ta không thoải mái, không thích, có vấn đề gì không? Là cậu ta cứ nhất định phải bám lấy tôi!”
“Hơn nữa tôi cũng chỉ bảo cậu ta đừng bám lấy tôi mà thôi, tôi cũng không nói gì khác!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyện đúng là như thế.
Hơn nữa với tính tình của Lục Diểu, Cảnh Tiểu Vân cũng đã hiểu, nếu là người mà cô vừa ý thì thật sự rất hào phóng, chân thành và không keo kiệt.
Nếu là cô không vừa ý, vậy thì cái miệng hỗn thật sự.
Thấy Lục Diểu lại nổi tính tiểu thư lên, Cảnh Tiểu Vân vội vàng dỗ dành: “Được rồi, tôi cũng không nói cậu như vậy là không đúng, không phải là tôi sợ cậu để lại ấn tượng không tốt với người khác sao?”
Lục Diểu khẽ hừ một tiếng.
Lời này của Cảnh Tiểu Vân cũng là nhắc nhở cô, sau này nếu như gặp phải người không thích, bật lại thì bật, nhưng cũng phải chú ý tình hình một chút, cũng không thể để cho người khác thấy là cô đang bắt nạt người khác.
Một lần hai lần thì cũng thôi, nhưng nếu nhiều lần, cho dù là cô đúng thì chưa chắc đám đông đã đứng về phía cô.
==
Làm việc ở ruộng ngô từ sáng đến trưa mấy ngày, bỏng nắng trên mặt Lục Diểu không những không đỡ mà còn càng ngày càng nghiêm trọng hơn.
Lúc da bong không những rất đau mà nhìn bọng nước còn rất ghê người, Lục Diểu rất để ý đến việc người khác thấy cô như thế, liên tục xin nghỉ hai ngày, ở lỳ trong phòng không dám ra ngoài.
Sau đó đỡ hơn một chút, cô trực tiếp đi tìm Trần Quế Phân.
Lần trước tốt xấu gì cô cũng mở lời uyển chuyển một chút, lần này cô trực tiếp khóc hu hu làm nũng: “Thím ơi!”
Lúc đó nhà họ Hạ đang trong thời gian ăn cơm trưa, Hạ Hoành Tiến, Trần Quế Phân đều đang trên bàn cơm, Phó Cảnh Hữu cũng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro