Thập Niên 70: Kiều Nữ Dính Lấy Trung Khuyển Cục Mịch
Đừng Có Bám Lấy...
Đường A Dao
2024-11-22 16:27:19
Lục Diểu bỗng nhiên chạy tới khóc, Trần Quế Phân giật cả mình, cho là đã xảy ra chuyện gì, vội vàng kéo cô đi qua một bên ngồi xuống: “Sao thế? Sao lại khóc rồi? Xảy ra chuyện gì à?”
“Thím ơi, gần đây cháu đã rất cố gắng làm việc, thím nhìn tay cháu nổi chai đấy tay. Tay đã sắp quen rồi, nhưng thím nhìn mặt cháu đi!”
Đầu tiên là Lục Diểu vươn tay ra, sau đó lại nghiêng mặt hai bên trái phải, ra hiệu cho Trần Quế Phân nhìn mặt mình: “Thím ơi, đau quá, nó vẫn mãi không lành, mỗi ngày cháu đều đau không ngủ được!”
Trần Quế Phân nhìn mặt Lục Diểu, cũng bị giật nảy mình: “Ôi, bỏng nắng có chút nghiêm trọng, cháu đi làm không đội mũ hay là sao thế?”
Nói đến mũ, Lục Diểu liếc nhìn Phó Cảnh Hữu đang ăn cơm bên bàn cơm với vẻ mặt u oán.
Anh thoáng quay sang đối mặt với ánh mắt của cô, nhưng nhanh chóng nghiêng người, tránh né ánh mắt của cô.
Trong lòng Lục Diểu âm thầm nghiến răng. Nhưng đối mặt với Trần Quế Phân, cô lại làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhỏ giọng cầu xin: “Thím ơi, lần sau có thể cho cháu việc nào không có nắng được không ạ?”
“Khụ… khụ khụ…”
Một hạt lương thực thô lọt vào trong khí quản, Hạ Hoành Tiến kho mạnh một tràng.
Nhìn xem, vừa nói cái gì kia?
Nhóm xã viên có ai làm việc mà không đội nắng?
Còn đòi việc nào không có nắng…
Là sao, cô muốn hái mặt trời xuống hay là sao?
Hạ Hoành Tiến trừng mắt nhìn Trần Quế Phân, có ý gì đã rất rõ ràng.
Trần Quế Phân có chút khó xử, nhưng Lục Diểu vẫn đang nắm tay bà nhẹ nhàng lắc lắc, miệng luôn gọi ‘thím ơi thím ơi’, ngọt ngào đòi mạng.
Nếu không thì sao người ta lại nói trẻ con biết khóc có kẹo ăn?
Trần Quế Phân thở dài, nói: “Thím nhớ có mấy mảnh ruộng gần bìa rừng, chỗ đó nhiều bóng râm hơn chút, hay là ngày mai cháu đến đó thử một chút?”
Hai mắt Lục Diểu lập tức sáng lên: “Cảm ơn thím ạ! Thím thật sự là một người tốt bụng!”
Hạ Hoành Tiến thở dài một hơi, xịu mặt trực tiếp bước ra khỏi bàn ăn đi xuống bếp ăn cơm.
Khuôn mặt Lục Diểu sáng bừng lên, nụ cười này càng tôn lên vẻ xinh đẹp lung linh của cô.
Con gái xinh đẹp thì có ai là không thích, nhìn Lục Diểu cười, Trần Quế Phân cũng cười theo, ngay cả Hạ Hoành Tiến rời bàn ăn mà bà ấy cũng không nhìn thấy.
Trần Quế Phân cầm lấy bàn tay mềm mại của Lục Diểu, yêu quý hỏi: “Sao lại tới giờ này, cháu ăn trưa chưa?”
Lục Diểu nhẹ nhàng lắc đầu.”
Trần Quế Phân cười: “Trong nồi còn có chút cháo, thím múc cho cháu chút nhé?”
Con ngươi Lục Diểu sáng lấp lánh: “Được không ạ?”
“Cái này thì có gì mà không được?”
Trần Quế Phân đứng dậy, đi múc cháo cho Lục Diểu.
Lục Diểu thấy bà ấy đi xa rồi, cô đi ra chỗ bàn chính, ngồi xuống đối diện Phó Cảnh Hữu.
Cô cũng không nói gì, chỉ mím môi nhịn cơn giận mà trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hữu.
Phó Cảnh Hữu tránh cũng không tránh được, đành phải nhìn lại cô, cái nhìn này làm Phó Cảnh Hữu ngây ngẩn cả người.
Cô gái nhỏ nói bị rách ra, lần này thật sự là ‘rách’.
“Thím ơi, gần đây cháu đã rất cố gắng làm việc, thím nhìn tay cháu nổi chai đấy tay. Tay đã sắp quen rồi, nhưng thím nhìn mặt cháu đi!”
Đầu tiên là Lục Diểu vươn tay ra, sau đó lại nghiêng mặt hai bên trái phải, ra hiệu cho Trần Quế Phân nhìn mặt mình: “Thím ơi, đau quá, nó vẫn mãi không lành, mỗi ngày cháu đều đau không ngủ được!”
Trần Quế Phân nhìn mặt Lục Diểu, cũng bị giật nảy mình: “Ôi, bỏng nắng có chút nghiêm trọng, cháu đi làm không đội mũ hay là sao thế?”
Nói đến mũ, Lục Diểu liếc nhìn Phó Cảnh Hữu đang ăn cơm bên bàn cơm với vẻ mặt u oán.
Anh thoáng quay sang đối mặt với ánh mắt của cô, nhưng nhanh chóng nghiêng người, tránh né ánh mắt của cô.
Trong lòng Lục Diểu âm thầm nghiến răng. Nhưng đối mặt với Trần Quế Phân, cô lại làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện, nhỏ giọng cầu xin: “Thím ơi, lần sau có thể cho cháu việc nào không có nắng được không ạ?”
“Khụ… khụ khụ…”
Một hạt lương thực thô lọt vào trong khí quản, Hạ Hoành Tiến kho mạnh một tràng.
Nhìn xem, vừa nói cái gì kia?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhóm xã viên có ai làm việc mà không đội nắng?
Còn đòi việc nào không có nắng…
Là sao, cô muốn hái mặt trời xuống hay là sao?
Hạ Hoành Tiến trừng mắt nhìn Trần Quế Phân, có ý gì đã rất rõ ràng.
Trần Quế Phân có chút khó xử, nhưng Lục Diểu vẫn đang nắm tay bà nhẹ nhàng lắc lắc, miệng luôn gọi ‘thím ơi thím ơi’, ngọt ngào đòi mạng.
Nếu không thì sao người ta lại nói trẻ con biết khóc có kẹo ăn?
Trần Quế Phân thở dài, nói: “Thím nhớ có mấy mảnh ruộng gần bìa rừng, chỗ đó nhiều bóng râm hơn chút, hay là ngày mai cháu đến đó thử một chút?”
Hai mắt Lục Diểu lập tức sáng lên: “Cảm ơn thím ạ! Thím thật sự là một người tốt bụng!”
Hạ Hoành Tiến thở dài một hơi, xịu mặt trực tiếp bước ra khỏi bàn ăn đi xuống bếp ăn cơm.
Khuôn mặt Lục Diểu sáng bừng lên, nụ cười này càng tôn lên vẻ xinh đẹp lung linh của cô.
Con gái xinh đẹp thì có ai là không thích, nhìn Lục Diểu cười, Trần Quế Phân cũng cười theo, ngay cả Hạ Hoành Tiến rời bàn ăn mà bà ấy cũng không nhìn thấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trần Quế Phân cầm lấy bàn tay mềm mại của Lục Diểu, yêu quý hỏi: “Sao lại tới giờ này, cháu ăn trưa chưa?”
Lục Diểu nhẹ nhàng lắc đầu.”
Trần Quế Phân cười: “Trong nồi còn có chút cháo, thím múc cho cháu chút nhé?”
Con ngươi Lục Diểu sáng lấp lánh: “Được không ạ?”
“Cái này thì có gì mà không được?”
Trần Quế Phân đứng dậy, đi múc cháo cho Lục Diểu.
Lục Diểu thấy bà ấy đi xa rồi, cô đi ra chỗ bàn chính, ngồi xuống đối diện Phó Cảnh Hữu.
Cô cũng không nói gì, chỉ mím môi nhịn cơn giận mà trừng mắt nhìn Phó Cảnh Hữu.
Phó Cảnh Hữu tránh cũng không tránh được, đành phải nhìn lại cô, cái nhìn này làm Phó Cảnh Hữu ngây ngẩn cả người.
Cô gái nhỏ nói bị rách ra, lần này thật sự là ‘rách’.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro