Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị
Chương 2
2024-08-18 02:21:30
Khương Song Linh lúc này vẫn đang cầm đòn gánh trên tay: “...”
Mặt của Cát Nhị Đản toàn là cứt trâu, nó trề môi rồi khóc oà lên, bên cạnh có mấy người lớn thấy thế liền đi tới, trong đó có một người là trưởng bối của đứa nhỏ, vội vàng mở lời khuyên: “Đã là người lớn sao lại so đo với mấy đứa con nít làm cái gì?”
Trong lòng Khương Song Linh thầm cười lạnh một tiếng, so đo ư? Không phải đứa nhỏ nhà mình bị khi dễ nên mới nói như vậy chứ gì?
Cô trừng mắt nhìn mấy đứa trẻ: “Mau nhìn đi, đây là kết cục của việc nói lung tung, ông trời cũng nhìn không vừa mắt nên mới khiến cho nó gặp báo ứng, nói lung tung liền xứng đáng bị ăn cứt trâu.”
Bị cô trừng, mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, lại liếc sang cái đòn gánh trong tay cô, một câu cũng không dám nói mà lập tức bỏ chạy.
“Chị hai.”
Khương Song Linh lôi kéo em trai đi vào nhà.
Sau khi nhúng ướt khăn lông, cô đứng ở sân sau giúp em trai lau khô bùn đất ở trên mặt, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, đây cũng là đồ trước kia của cô đem đi sửa lại, phía sau lưng còn có một mảnh vá nhỏ màu xanh xám.
Khương Triệt ngửa đầu nhìn chị mình, tuỳ ý để cô đem ngón tay đen sì lau cho sạch sẽ, từ sau khi chị khỏi bệnh đến nay, lúc nào chị cũng giữ cho cậu nhóc được sạch sẽ gọn gàng.
“Chị hai, em mới không phải là quỷ xui xẻo.”
Khương Song Linh cười cười đưa tay nhéo mặt của nhóc, dịu dàng nói: “Đương nhiên em không phải.”
Hai chị em bọn họ từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, cha của bọn họ đã từng là đội trưởng đội sản xuất, 4-5 năm trước ông ấy mang theo thôn dân tu sửa thuỷ lợi, lại ngoài ý muốn mà bỏ mình, lúc ấy mẹ của bọn họ đang mang bầu Khương Triệt, bị kích thích mà khó sinh, sau khi sinh cậu bé ra cũng liền nhắm mắt buông tay rời đi.
Từ đó trong thôn liền có lời đồn đãi nói Khương Triệt là một quỷ xui xẻo, khắc cha khắc mẹ, vừa sinh ra đã đem cha mẹ khắc chết.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Triệt bị lau đến sạch sẽ, cậu mới hơn bốn tuổi một chút, còn chưa được năm tuổi, thân thể nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng ngũ quan rất tinh tế, dù là con trai nhưng lại có vẻ đẹp của con gái, thậm chí có người còn thường xuyên nhận lầm cậu nhóc thành bé gái.
Bé gái năm sáu tuổi ở trong thôn lớn lên cũng chưa đẹp bằng nhóc, cũng chính vì vậy cho nên mấy thằng bé khác mới tóm lấy cậu nhóc để trêu chọc rồi ăn hiếp.
Khương Song Linh sờ sờ đầu của cậu: “Tóc có chút dài, để chị cắt bớt tóc cho em.”
Bé trai bốn tuổi thành thành thật thật ngồi ở trên ghế nhỏ, Khương Song Linh cầm kéo giúp cậu tỉa lại một chút, một kiểu tóc khác người nhanh chóng được ra lò, chỉ là kiểu tóc này càng khiến khuôn mặt nhỏ trở nên đẹp hơn.
Khương Triệt cúi đầu, ôm tay chà xát, nghẹn hơn nửa ngày rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng nói: “Chị, đừng đi làm mẹ kế cho người ta có được không?”
Khương Song Linh khẽ cười: “Sao vậy?”
Tay nhỏ của cậu nhóc nắm lấy vạt áo của chị mình: “Bọn họ đều nói ai làm mẹ kế sẽ biến thành lão yêu bà.”
“Ồ? Phải không? Vậy em cũng xem chị là lão yêu bà à?”
Đứa nhỏ thành thật cắn môi rồi lắc lắc đầu.
Ở trong lòng cậu nhóc, lão yêu bà có ngoại hình rất doạ người, đó chính là một bà lão khắc nghiệt với xương gò má cực cao, chóp mũi nhọn đến mức có thể chọc vào người, miệng cũng rất lớn, chỉ một ngụm là có thể nuốt một đứa bé vào...
Chị của nhóc lớn lên xinh đẹp lại trẻ trung như vậy, sao có thể là lão yêu bà được.
Tươi cười trên mặt Khương Song Linh ngày càng tăng, cô trấn an cậu bé: “Em còn nhỏ, đừng quan tâm tới chuyện của người lớn, chỉ cần biết rằng chị sẽ không bỏ rơi em là được.”
Cô dùng ngữ khí để dỗ trẻ con trêu trọc nói: “Cho dù chị có biến thành lão yêu bà cũng sẽ không ăn em, em có thể yên tâm rồi.”
Mặt của Cát Nhị Đản toàn là cứt trâu, nó trề môi rồi khóc oà lên, bên cạnh có mấy người lớn thấy thế liền đi tới, trong đó có một người là trưởng bối của đứa nhỏ, vội vàng mở lời khuyên: “Đã là người lớn sao lại so đo với mấy đứa con nít làm cái gì?”
Trong lòng Khương Song Linh thầm cười lạnh một tiếng, so đo ư? Không phải đứa nhỏ nhà mình bị khi dễ nên mới nói như vậy chứ gì?
Cô trừng mắt nhìn mấy đứa trẻ: “Mau nhìn đi, đây là kết cục của việc nói lung tung, ông trời cũng nhìn không vừa mắt nên mới khiến cho nó gặp báo ứng, nói lung tung liền xứng đáng bị ăn cứt trâu.”
Bị cô trừng, mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, lại liếc sang cái đòn gánh trong tay cô, một câu cũng không dám nói mà lập tức bỏ chạy.
“Chị hai.”
Khương Song Linh lôi kéo em trai đi vào nhà.
Sau khi nhúng ướt khăn lông, cô đứng ở sân sau giúp em trai lau khô bùn đất ở trên mặt, lại thay một bộ quần áo sạch sẽ, đây cũng là đồ trước kia của cô đem đi sửa lại, phía sau lưng còn có một mảnh vá nhỏ màu xanh xám.
Khương Triệt ngửa đầu nhìn chị mình, tuỳ ý để cô đem ngón tay đen sì lau cho sạch sẽ, từ sau khi chị khỏi bệnh đến nay, lúc nào chị cũng giữ cho cậu nhóc được sạch sẽ gọn gàng.
“Chị hai, em mới không phải là quỷ xui xẻo.”
Khương Song Linh cười cười đưa tay nhéo mặt của nhóc, dịu dàng nói: “Đương nhiên em không phải.”
Hai chị em bọn họ từ nhỏ đã mồ côi cả cha lẫn mẹ, cha của bọn họ đã từng là đội trưởng đội sản xuất, 4-5 năm trước ông ấy mang theo thôn dân tu sửa thuỷ lợi, lại ngoài ý muốn mà bỏ mình, lúc ấy mẹ của bọn họ đang mang bầu Khương Triệt, bị kích thích mà khó sinh, sau khi sinh cậu bé ra cũng liền nhắm mắt buông tay rời đi.
Từ đó trong thôn liền có lời đồn đãi nói Khương Triệt là một quỷ xui xẻo, khắc cha khắc mẹ, vừa sinh ra đã đem cha mẹ khắc chết.
Khuôn mặt nhỏ của Khương Triệt bị lau đến sạch sẽ, cậu mới hơn bốn tuổi một chút, còn chưa được năm tuổi, thân thể nhỏ nhỏ gầy gầy nhưng ngũ quan rất tinh tế, dù là con trai nhưng lại có vẻ đẹp của con gái, thậm chí có người còn thường xuyên nhận lầm cậu nhóc thành bé gái.
Bé gái năm sáu tuổi ở trong thôn lớn lên cũng chưa đẹp bằng nhóc, cũng chính vì vậy cho nên mấy thằng bé khác mới tóm lấy cậu nhóc để trêu chọc rồi ăn hiếp.
Khương Song Linh sờ sờ đầu của cậu: “Tóc có chút dài, để chị cắt bớt tóc cho em.”
Bé trai bốn tuổi thành thành thật thật ngồi ở trên ghế nhỏ, Khương Song Linh cầm kéo giúp cậu tỉa lại một chút, một kiểu tóc khác người nhanh chóng được ra lò, chỉ là kiểu tóc này càng khiến khuôn mặt nhỏ trở nên đẹp hơn.
Khương Triệt cúi đầu, ôm tay chà xát, nghẹn hơn nửa ngày rốt cuộc nhịn không được mà mở miệng nói: “Chị, đừng đi làm mẹ kế cho người ta có được không?”
Khương Song Linh khẽ cười: “Sao vậy?”
Tay nhỏ của cậu nhóc nắm lấy vạt áo của chị mình: “Bọn họ đều nói ai làm mẹ kế sẽ biến thành lão yêu bà.”
“Ồ? Phải không? Vậy em cũng xem chị là lão yêu bà à?”
Đứa nhỏ thành thật cắn môi rồi lắc lắc đầu.
Ở trong lòng cậu nhóc, lão yêu bà có ngoại hình rất doạ người, đó chính là một bà lão khắc nghiệt với xương gò má cực cao, chóp mũi nhọn đến mức có thể chọc vào người, miệng cũng rất lớn, chỉ một ngụm là có thể nuốt một đứa bé vào...
Chị của nhóc lớn lên xinh đẹp lại trẻ trung như vậy, sao có thể là lão yêu bà được.
Tươi cười trên mặt Khương Song Linh ngày càng tăng, cô trấn an cậu bé: “Em còn nhỏ, đừng quan tâm tới chuyện của người lớn, chỉ cần biết rằng chị sẽ không bỏ rơi em là được.”
Cô dùng ngữ khí để dỗ trẻ con trêu trọc nói: “Cho dù chị có biến thành lão yêu bà cũng sẽ không ăn em, em có thể yên tâm rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro