Thập Niên 70: Là Mẹ Kế Không Phải Chị
Chương 1
2024-08-18 02:21:30
Tháng ba năm 1971.
Đêm qua có một trận mưa to, đường nhỏ trong thôn cũng vì vậy mà lầy lội chưa khô, khiến cho người dẫm lên mang theo cỏ xanh và lưu lại dấu chân.
Cây hoa quế trăm năm mọc ra cành mới, lá xanh run rẩy đọng lại những hạt mưa còn chưa khô, hạt mưa trong suốt mang theo phấn của hoa quế rơi vào giếng nước rồi trộn lẫn vào bên trong.
Thiếu nữ trẻ tuổi ngồi xổm ở trên phiến đá, cầm thùng gỗ hướng vào bên trong để lấy nước giếng, bèo lục bình ở hai bên trái phải khẽ lắc lư theo chuyển động của cô, chỉ nghe được tiếng “leng keng” là âm thanh bọt nước va chạm.
Nước chứa đầy thùng gỗ liền được treo lên đòn gánh, ngón tay mảnh khảnh đè ở quai gánh giữa hai đầu, hai bím tóc đen nhánh cũng theo chuyển động của đối phương mà rũ xuống ở trước ngực.
Khương Song Linh phụ trách việc gánh nước về nhà.
Cô mặc trên người một bộ quần áo màu vàng cam, ở xung quanh viền áo phác hoạ ra những đường cong tinh tế, đặc biệt là eo thon nhỏ. Mỗi khi ngước mắt lên, trên trán lại rơi ra vài lọn tóc, hai mắt long lanh như chứa nước hồ của mùa thu, nhìn qua trông có vẻ phá lệ động lòng người.
Cách đó không xa có một ngôi nhà tranh, một thanh niên trí thức tầm hai mươi mấy tuổi thấy vậy cầm lòng không đặng liền cất bước đi theo cô gái đang gánh nước kia.
Trong đó có một người đang cầm lưỡi hái định vươn tay ra hỗ trợ, lại bị chính bạn của mình đẩy đẩy khuỷu tay: “Đi thôi, bắt đầu làm việc rồi.”
Người nọ hậm hực thu hồi ánh mắt, cùng bạn của mình tiếp tục đi về phía trước, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà quay đầu hướng trên người cô mà nhìn thêm một cái.
Thím Tôn đứng ở bờ ruộng bên đường cũng trông thấy một màn này, bà cầm theo giỏ đi cắt cỏ heo rồi quay sang bạn của mình nói giỡn một câu: “Con bé nhà họ Khương này cũng thật tội nghiệp.”
“Còn tưởng nó muốn đi lên thành phố để vào học trường Công Nông Binh, lúc trước mọi người đều nói nó có thể thi đậu, ai mà biết...”
“Phỏng chừng là do tạo hoá trêu ngươi.”
“Nhưng sao nó có thể nghĩ quẩn như vậy, cô gái xinh đẹp như thế, vậy mà muốn đi làm mẹ kế cho người ta?”
“Cha mẹ đều đã chết, giờ phải đi theo chú thím, chị cho rằng người phụ nữ Lý Nhị Hoa kia có thể đối xử tốt với nó sao? Điều kiện của đằng trai nhà kia cho dù có tốt đến mấy nhưng vẫn là kết hôn lần hai, cha mẹ đẻ sao có thể đáp ứng loại hôn sự này?”
“Đồ quỷ xui xẻo! Quỷ xui xẻo! Mày là quỷ xui xẻo!”
“Chị của mày muốn gả cho người ta để làm mẹ kế!”
“Mẹ kế đều là lão yêu bà có lòng dạ ác độc...”
.......
Một đống bùn được ném loạn xạ lên mặt đất, bé trai bốn tuổi quật cường mà ngẩng đầu, chung quanh là ba đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi đang vây lại giễu cợt nó.
“Tôi mới không phải là quỷ xui xẻo....”
“Cha mẹ của mày đều bị mày khắc chết, hiện tại chị của mày còn phải gả cho nhà người ta để làm mẹ kế, mẹ kế là những kẻ có lòng dạ hiểm độc.”
“Lão yêu bà ăn thịt trẻ con!”
“Đừng lại gần nó.”
Cát Nhị Đản xoa eo cười ha ha, trong miệng liên tục kêu “lòng dạ hiểm độc” rồi “quỷ xui xẻo”, nó còn khom lưng moi một đống bùn muốn ném qua.
“Mấy đứa đang làm gì vậy hả?”
Bị thanh âm của đối phương doạ cho sợ, ba đứa trẻ nhanh chóng chạy vụt đi.
“Chạy mau, a a a, chị của quỷ xui xẻo tới rồi__”
Khương Song Linh hạ gánh nước xuống, sau đó lấy đòn gánh phát một cái vào mông của Nhị Đản, còn chưa kịp đụng tới thân thể của nó, nhóc con này đã tự mình quăng ngã như chó gặm bùn.
Cũng thật trùng hợp, trên đường của thôn có một bãi cứt trâu mới mẻ còn nguyên vẻ ướt át. Cát Nhị Đản mặt đen vì lấm lem bùn, giờ cũng vừa lúc ngã vào chính giữa bãi cứt trâu.
Bãi cứt trâu nhanh chóng ịn lên một mặt người, còn có ngũ quan góc cạnh.
Mấy đứa trẻ vây xem bên cạnh liền vỗ tay cười ha ha.
Đêm qua có một trận mưa to, đường nhỏ trong thôn cũng vì vậy mà lầy lội chưa khô, khiến cho người dẫm lên mang theo cỏ xanh và lưu lại dấu chân.
Cây hoa quế trăm năm mọc ra cành mới, lá xanh run rẩy đọng lại những hạt mưa còn chưa khô, hạt mưa trong suốt mang theo phấn của hoa quế rơi vào giếng nước rồi trộn lẫn vào bên trong.
Thiếu nữ trẻ tuổi ngồi xổm ở trên phiến đá, cầm thùng gỗ hướng vào bên trong để lấy nước giếng, bèo lục bình ở hai bên trái phải khẽ lắc lư theo chuyển động của cô, chỉ nghe được tiếng “leng keng” là âm thanh bọt nước va chạm.
Nước chứa đầy thùng gỗ liền được treo lên đòn gánh, ngón tay mảnh khảnh đè ở quai gánh giữa hai đầu, hai bím tóc đen nhánh cũng theo chuyển động của đối phương mà rũ xuống ở trước ngực.
Khương Song Linh phụ trách việc gánh nước về nhà.
Cô mặc trên người một bộ quần áo màu vàng cam, ở xung quanh viền áo phác hoạ ra những đường cong tinh tế, đặc biệt là eo thon nhỏ. Mỗi khi ngước mắt lên, trên trán lại rơi ra vài lọn tóc, hai mắt long lanh như chứa nước hồ của mùa thu, nhìn qua trông có vẻ phá lệ động lòng người.
Cách đó không xa có một ngôi nhà tranh, một thanh niên trí thức tầm hai mươi mấy tuổi thấy vậy cầm lòng không đặng liền cất bước đi theo cô gái đang gánh nước kia.
Trong đó có một người đang cầm lưỡi hái định vươn tay ra hỗ trợ, lại bị chính bạn của mình đẩy đẩy khuỷu tay: “Đi thôi, bắt đầu làm việc rồi.”
Người nọ hậm hực thu hồi ánh mắt, cùng bạn của mình tiếp tục đi về phía trước, nhưng hắn vẫn nhịn không được mà quay đầu hướng trên người cô mà nhìn thêm một cái.
Thím Tôn đứng ở bờ ruộng bên đường cũng trông thấy một màn này, bà cầm theo giỏ đi cắt cỏ heo rồi quay sang bạn của mình nói giỡn một câu: “Con bé nhà họ Khương này cũng thật tội nghiệp.”
“Còn tưởng nó muốn đi lên thành phố để vào học trường Công Nông Binh, lúc trước mọi người đều nói nó có thể thi đậu, ai mà biết...”
“Phỏng chừng là do tạo hoá trêu ngươi.”
“Nhưng sao nó có thể nghĩ quẩn như vậy, cô gái xinh đẹp như thế, vậy mà muốn đi làm mẹ kế cho người ta?”
“Cha mẹ đều đã chết, giờ phải đi theo chú thím, chị cho rằng người phụ nữ Lý Nhị Hoa kia có thể đối xử tốt với nó sao? Điều kiện của đằng trai nhà kia cho dù có tốt đến mấy nhưng vẫn là kết hôn lần hai, cha mẹ đẻ sao có thể đáp ứng loại hôn sự này?”
“Đồ quỷ xui xẻo! Quỷ xui xẻo! Mày là quỷ xui xẻo!”
“Chị của mày muốn gả cho người ta để làm mẹ kế!”
“Mẹ kế đều là lão yêu bà có lòng dạ ác độc...”
.......
Một đống bùn được ném loạn xạ lên mặt đất, bé trai bốn tuổi quật cường mà ngẩng đầu, chung quanh là ba đứa nhỏ tầm sáu bảy tuổi đang vây lại giễu cợt nó.
“Tôi mới không phải là quỷ xui xẻo....”
“Cha mẹ của mày đều bị mày khắc chết, hiện tại chị của mày còn phải gả cho nhà người ta để làm mẹ kế, mẹ kế là những kẻ có lòng dạ hiểm độc.”
“Lão yêu bà ăn thịt trẻ con!”
“Đừng lại gần nó.”
Cát Nhị Đản xoa eo cười ha ha, trong miệng liên tục kêu “lòng dạ hiểm độc” rồi “quỷ xui xẻo”, nó còn khom lưng moi một đống bùn muốn ném qua.
“Mấy đứa đang làm gì vậy hả?”
Bị thanh âm của đối phương doạ cho sợ, ba đứa trẻ nhanh chóng chạy vụt đi.
“Chạy mau, a a a, chị của quỷ xui xẻo tới rồi__”
Khương Song Linh hạ gánh nước xuống, sau đó lấy đòn gánh phát một cái vào mông của Nhị Đản, còn chưa kịp đụng tới thân thể của nó, nhóc con này đã tự mình quăng ngã như chó gặm bùn.
Cũng thật trùng hợp, trên đường của thôn có một bãi cứt trâu mới mẻ còn nguyên vẻ ướt át. Cát Nhị Đản mặt đen vì lấm lem bùn, giờ cũng vừa lúc ngã vào chính giữa bãi cứt trâu.
Bãi cứt trâu nhanh chóng ịn lên một mặt người, còn có ngũ quan góc cạnh.
Mấy đứa trẻ vây xem bên cạnh liền vỗ tay cười ha ha.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro