Thập Niên 70: Làm Quân Y Gặp Bộ Đội Đặc Chủng
Tiến Hành Khám...
2024-10-15 06:46:29
Không lâu sau, Tống Vi cảm thấy ánh sáng trước mặt bị che khuất.
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, anh mặc áo ba lỗ trắng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo len ngắn tay bằng cotton, mặc dù cơ bắp rắn chắc bị che khuất, nhưng vải áo phồng lên, chỉ khiến người ta cảm thấy càng muốn che giấu thì càng lộ ra.
Người này không phải Lục Cửu thì là ai?
Lục Cửu nhìn quanh, lúc này mỗi bác sĩ và y tá đều có người khám, anh chỉ có thể ngồi đối diện Tống Vi.
"Khám sức khỏe."
Tống Vi nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc: "Tên, đội thuộc về."
Lục Cửu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó mới từ tốn báo tên: "Lục Cửu, đội vận tải số 2."
Tống Vi tìm tên của Lục Cửu, đánh dấu, sau đó lấy một tờ giấy trắng để ghi thông tin của anh.
Trong khi Tống Vi đang chép tên, Lục Cửu cứ thế ngồi đối diện nhìn cô.
Da cô rất trắng, dưới sự nổi bậc của bộ quân phục càng thêm trắng nõn, chữ cô cũng rất thanh tú, thanh tú mà ẩn chứa nét sắc sảo.
Cô không biết, ba anh luôn lấy chữ của cô làm mục tiêu phấn đấu cho anh, mỗi lần viết anh không đẹp là sẽ bị ông đánh cho một trận.
Nhớ lại chuyện xưa, khóe miệng Lục Cửu không tự giác cong lên.
"Không ngờ em và Vu Đầu lại đến đây."
Tống Vi dừng động tác, không để ý đến anh, tiếp tục ghi chép.
Lục Cửu thấy cô không phản ứng, không biết sao lại muốn phá vỡ bầu không khí xa cách này: "Hỏi em đấy."
Tống Vi không vui, dựa lưng vào ghế: "Người ta tên là Lưu Vu chứ không phải Vu Đầu, anh cứ thiếu tôn trọng người ta như vậy, tôi sẽ từ chối khám sức khỏe cho anh đấy."
Lục Cửu nheo mắt cười: "Đùa chút thôi, sao em lại nóng tính như vậy?"
"Không phải không quen biết sao, người lạ xúc phạm bạn bè của tôi, tôi còn phải khách sáo với anh à?"
Lục Cửu cười đầy ẩn ý: "Em muốn Tổng chỉ huy biết chúng ta từng ở chung một đại viện sao?"
"..." Tống Vi nhíu mày, không biết anh đột nhiên nói những lời này là có ý gì.
"Nếu Tổng chỉ huy thực sự biết, chắc chắn sẽ dựng lên một vở kịch thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau từ thuở nhỏ, em tin không?"
"Chú ý lời nói."
"Cho nên tôi không nói gì cả." Lục Cửu nhún vai: "Hơn nữa, tình hình của tôi bây giờ, vẫn là không quen biết thì sẽ tốt hơn đúng không?"
Tống Vi đột nhiên nhận ra, Lục Cửu đang ám chỉ vấn đề của ba anh, Đại tướng Lục đang gặp khó khăn, ai dính líu đến nhà anh đều có khả năng bị liên lụy.
Ngày xưa là thiên chi kiêu tử, hôm nay ai cũng chán ghét, tránh không kịp.
Tống Vi lặng lẽ nhìn anh, Lục Cửu cũng hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại.
Trái tim Tống Vi rối bời.
Hồi lâu, Lục Cửu cười trước: "Hay là, em muốn tôi nói thật, chúng ta quen biết từ nhỏ, quan hệ không tầm thường."
Không thể không nói, thái độ của anh khá khiến người ta tức giận, Tống Vi trợn mắt nhìn anh: "Nghiêm chỉnh mà nói thì anh nói cũng không sai, dù chúng ta ở chung một đại viện, nhưng không phải người nào ở chung một khu nhà đều quen biết nhau, chúng ta thực sự không thân, hồi nhỏ cũng không phải là bạn chơi cùng nhau."
Cô nghi ngờ ngẩng đầu lên, thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, anh mặc áo ba lỗ trắng, bên ngoài còn khoác thêm một chiếc áo len ngắn tay bằng cotton, mặc dù cơ bắp rắn chắc bị che khuất, nhưng vải áo phồng lên, chỉ khiến người ta cảm thấy càng muốn che giấu thì càng lộ ra.
Người này không phải Lục Cửu thì là ai?
Lục Cửu nhìn quanh, lúc này mỗi bác sĩ và y tá đều có người khám, anh chỉ có thể ngồi đối diện Tống Vi.
"Khám sức khỏe."
Tống Vi nhanh chóng tiến vào trạng thái làm việc: "Tên, đội thuộc về."
Lục Cửu bình tĩnh nhìn cô một cái, sau đó mới từ tốn báo tên: "Lục Cửu, đội vận tải số 2."
Tống Vi tìm tên của Lục Cửu, đánh dấu, sau đó lấy một tờ giấy trắng để ghi thông tin của anh.
Trong khi Tống Vi đang chép tên, Lục Cửu cứ thế ngồi đối diện nhìn cô.
Da cô rất trắng, dưới sự nổi bậc của bộ quân phục càng thêm trắng nõn, chữ cô cũng rất thanh tú, thanh tú mà ẩn chứa nét sắc sảo.
Cô không biết, ba anh luôn lấy chữ của cô làm mục tiêu phấn đấu cho anh, mỗi lần viết anh không đẹp là sẽ bị ông đánh cho một trận.
Nhớ lại chuyện xưa, khóe miệng Lục Cửu không tự giác cong lên.
"Không ngờ em và Vu Đầu lại đến đây."
Tống Vi dừng động tác, không để ý đến anh, tiếp tục ghi chép.
Lục Cửu thấy cô không phản ứng, không biết sao lại muốn phá vỡ bầu không khí xa cách này: "Hỏi em đấy."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tống Vi không vui, dựa lưng vào ghế: "Người ta tên là Lưu Vu chứ không phải Vu Đầu, anh cứ thiếu tôn trọng người ta như vậy, tôi sẽ từ chối khám sức khỏe cho anh đấy."
Lục Cửu nheo mắt cười: "Đùa chút thôi, sao em lại nóng tính như vậy?"
"Không phải không quen biết sao, người lạ xúc phạm bạn bè của tôi, tôi còn phải khách sáo với anh à?"
Lục Cửu cười đầy ẩn ý: "Em muốn Tổng chỉ huy biết chúng ta từng ở chung một đại viện sao?"
"..." Tống Vi nhíu mày, không biết anh đột nhiên nói những lời này là có ý gì.
"Nếu Tổng chỉ huy thực sự biết, chắc chắn sẽ dựng lên một vở kịch thanh mai trúc mã, hai người yêu nhau từ thuở nhỏ, em tin không?"
"Chú ý lời nói."
"Cho nên tôi không nói gì cả." Lục Cửu nhún vai: "Hơn nữa, tình hình của tôi bây giờ, vẫn là không quen biết thì sẽ tốt hơn đúng không?"
Tống Vi đột nhiên nhận ra, Lục Cửu đang ám chỉ vấn đề của ba anh, Đại tướng Lục đang gặp khó khăn, ai dính líu đến nhà anh đều có khả năng bị liên lụy.
Ngày xưa là thiên chi kiêu tử, hôm nay ai cũng chán ghét, tránh không kịp.
Tống Vi lặng lẽ nhìn anh, Lục Cửu cũng hơi ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại.
Trái tim Tống Vi rối bời.
Hồi lâu, Lục Cửu cười trước: "Hay là, em muốn tôi nói thật, chúng ta quen biết từ nhỏ, quan hệ không tầm thường."
Không thể không nói, thái độ của anh khá khiến người ta tức giận, Tống Vi trợn mắt nhìn anh: "Nghiêm chỉnh mà nói thì anh nói cũng không sai, dù chúng ta ở chung một đại viện, nhưng không phải người nào ở chung một khu nhà đều quen biết nhau, chúng ta thực sự không thân, hồi nhỏ cũng không phải là bạn chơi cùng nhau."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro