[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Đào Kho Báu Tro...
Bất Hiểu Tâm
2024-11-23 21:15:01
Đôi mắt của Phó Hiểu mở to. Đôi mắt của cô lúc này chắc chắn có hình dạng RMB (*).
Kìm nén sự phấn khích, cô dồn hết số vàng vào không gian.
Sau đó cô tìm phía trên nóc tủ và thấy hai chiếc hộp, cô cũng không thèm mở ra mà chỉ ném luôn hai chiếc hộp vào trong không gian.
Sau khi tìm kiếm khắp căn phòng này, cô đổi sang phòng khác.
Bàn làm việc, tủ sách và mái nhà đều bị khám xét.
Cuối cùng, cô lấy ra hai chiếc hộp nhỏ trên mái nhà, nó không khóa. Khi mở ra, bên trong có rất nhiều tiền.
Bọn chúng đoàn kết thật, ở đây không biết có bao nhiêu tiền!!
Đám người này thật tham lam!!
Lúc đầu Phó Hiểu có chút xấu hổ khi định cướp bóc mọi thứ, nhưng giờ cô lại cảm thấy thoải mái.
Nhìn vào khoảng sân này, kết hợp với lời nói của một số người vừa rồi, người này đang muốn trốn đến thành phố Hồng Kông. Đây là một hành vi phản quốc.
Cho nên cô nên khuân hết mọi thứ đi, dù sao cô cũng là người tốt!!
Thỉnh thoảng, cũng nên ngẫu nhiên làm chuyện tốt.
Nếu để cho thứ này rơi vào tay bọn khốn nạn như bọn chúng thì có khác gì cho chó thêm xương đâu?
Để tìm kiếm kỹ hơn lần này, cô lại cố tình vào không gian và mua một chiếc máy dò kim loại ở trung tâm mua sắm.
Tôi tìm khắp sân một lần nữa, cuối cùng tìm thấy một căn hầm lớn trong bếp, sau đó lại tìm thấy trong đó hơn chục chiếc hộp, tất cả đều được cất vào trong không gian, cùng với một giỏ đựng thiết bị cơ học và một hộp thuốc lá cùng rượu.
Tuyệt thật!!!
Rượu Mao Đài....
Lấy về, lấy về...
Nhìn chiến lợi phẩm trong không gian, Phó Hiểu hài lòng mỉm cười.
Bây giờ cả sân không còn một mảnh kim loại nào, cô bước đến chân bức tường, nhảy qua rồi quay người bỏ đi.
Không hề chậm trễ sau khi rời sân, cô lên xe điện và trở về nhà trong thời gian nhanh nhất có thể.
Khi xuyên tường vào nhà, vì cảm thấy hai người trong nhà còn đang ngủ nên cô tự tin nhảy vào nhà.
Cô thay quần áo, nằm trên giường, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
Phó Hiểu phấn khích quá không ngủ được nên không vào không gian kiểm tra lại.
Nhắm mắt đếm cừu, buộc mình phải ngủ.
Sau một lúc thì ngủ thiếp đi...
(*) RMB: biểu tượng đồng Nhân dân tệ
Ngày hôm sau.
Lúc năm giờ rưỡi sáng, tại ga xe lửa Thượng Hải.
Nghe thấy tiếng nhân viên kiểm tra vé trên tàu, Phó Dục lập tức xách hành lý của hai người, sau đó nắm tay Phó Hiểu dẫn cô lên tàu, rồi hai người quay lại vẫy tay chào Phó Vĩ Luân đang đứng bên ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kìm nén sự phấn khích, cô dồn hết số vàng vào không gian.
Sau đó cô tìm phía trên nóc tủ và thấy hai chiếc hộp, cô cũng không thèm mở ra mà chỉ ném luôn hai chiếc hộp vào trong không gian.
Sau khi tìm kiếm khắp căn phòng này, cô đổi sang phòng khác.
Bàn làm việc, tủ sách và mái nhà đều bị khám xét.
Cuối cùng, cô lấy ra hai chiếc hộp nhỏ trên mái nhà, nó không khóa. Khi mở ra, bên trong có rất nhiều tiền.
Bọn chúng đoàn kết thật, ở đây không biết có bao nhiêu tiền!!
Đám người này thật tham lam!!
Lúc đầu Phó Hiểu có chút xấu hổ khi định cướp bóc mọi thứ, nhưng giờ cô lại cảm thấy thoải mái.
Nhìn vào khoảng sân này, kết hợp với lời nói của một số người vừa rồi, người này đang muốn trốn đến thành phố Hồng Kông. Đây là một hành vi phản quốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cho nên cô nên khuân hết mọi thứ đi, dù sao cô cũng là người tốt!!
Thỉnh thoảng, cũng nên ngẫu nhiên làm chuyện tốt.
Nếu để cho thứ này rơi vào tay bọn khốn nạn như bọn chúng thì có khác gì cho chó thêm xương đâu?
Để tìm kiếm kỹ hơn lần này, cô lại cố tình vào không gian và mua một chiếc máy dò kim loại ở trung tâm mua sắm.
Tôi tìm khắp sân một lần nữa, cuối cùng tìm thấy một căn hầm lớn trong bếp, sau đó lại tìm thấy trong đó hơn chục chiếc hộp, tất cả đều được cất vào trong không gian, cùng với một giỏ đựng thiết bị cơ học và một hộp thuốc lá cùng rượu.
Tuyệt thật!!!
Rượu Mao Đài....
Lấy về, lấy về...
Nhìn chiến lợi phẩm trong không gian, Phó Hiểu hài lòng mỉm cười.
Bây giờ cả sân không còn một mảnh kim loại nào, cô bước đến chân bức tường, nhảy qua rồi quay người bỏ đi.
Không hề chậm trễ sau khi rời sân, cô lên xe điện và trở về nhà trong thời gian nhanh nhất có thể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi xuyên tường vào nhà, vì cảm thấy hai người trong nhà còn đang ngủ nên cô tự tin nhảy vào nhà.
Cô thay quần áo, nằm trên giường, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại.
Phó Hiểu phấn khích quá không ngủ được nên không vào không gian kiểm tra lại.
Nhắm mắt đếm cừu, buộc mình phải ngủ.
Sau một lúc thì ngủ thiếp đi...
(*) RMB: biểu tượng đồng Nhân dân tệ
Ngày hôm sau.
Lúc năm giờ rưỡi sáng, tại ga xe lửa Thượng Hải.
Nghe thấy tiếng nhân viên kiểm tra vé trên tàu, Phó Dục lập tức xách hành lý của hai người, sau đó nắm tay Phó Hiểu dẫn cô lên tàu, rồi hai người quay lại vẫy tay chào Phó Vĩ Luân đang đứng bên ngoài.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro