[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn
Xuyên Không Đến Thập Niên 70- 1
Bất Hiểu Tâm
2024-11-21 22:16:25
Bối cảnh truyện là hư cấu, vui lòng không áp đặt lên lịch sử
Năm 1972.
Bên trong một căn nhà gạch ngói xanh.
Phó Hiểu ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn xung quanh khung cảnh xa lạ mang đậm hơi thở thời đại, nói thật là hơi choáng.
Đây là... xuyên không rồi sao...
Trong đầu, ký ức của nguyên chủ như một thước phim tua lại trước mắt,
Hừ, thật là một cô bé đáng thương.
Cô bé này cũng tên là Phó Hiểu, năm nay mười hai tuổi.
Hiện tại là năm 1972 tại thành phố Thượng Hải, trong ký ức, gia đình cô bé rất yêu thương cô, được nuông chiều từ nhỏ, mẹ là bác sĩ.
Ông bà ngoại cũng là những thầy thuốc Đông y nổi tiếng, gia đình có thể coi là dòng dõi y học, ở thành phố Thượng Hải cũng rất có tiếng tăm.
Ông ngoại là phó viện trưởng bệnh viện, gia cảnh rất tốt, lại thêm sự cưng chiều của gia đình, tính cách cô bé có phần đơn thuần.
Khi cô bé còn rất nhỏ, mẹ là Phó Tĩnh Thù đã xuống nông thôn tham gia hoạt động khám chữa bệnh tình nguyện.
Không may gặp tai nạn qua đời, từ đó tính cách cô càng trở nên hướng nội, ít bạn bè.
Năm mười hai tuổi, ông ngoại vì bảo vệ tài liệu quan trọng của bệnh viện trong một vụ hỏa hoạn mà hy sinh, bà ngoại vì quá đau buồn cũng qua đời theo.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Phó Hiểu, một cô bé mười hai tuổi, tính cách đơn thuần, nhà lại có điều kiện, đương nhiên sẽ có kẻ xấu nhòm ngó!
Bây giờ chắc là lúc bà ngoại mới mất không lâu.
Cô bé gắng gượng lo liệu tang lễ cho bà xong, do kích động mạnh nên bị sốt cao, không qua khỏi.
Thế là tiện cho cô, một linh hồn đến từ mạt thế...
Ở mạt thế, mưa axit ăn mòn mặt đất, nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, lương thực khan hiếm, muốn sống tốt ở mạt thế, bản thân phải có vốn liếng.
Phó Hiểu may mắn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần và trị liệu trong thế giới ăn thịt người đó.
Nhờ vào dị năng mạnh mẽ mà trở thành bác sĩ giỏi nhất căn cứ.
Khi người khác còn đang thiếu ăn thiếu mặc, cô dựa vào lương thực trong không gian, sống sung túc hơn người khác.
Không phải dị năng không gian, mà là chiếc ngọc bội cô luôn đeo từ nhỏ.
Trong một lần chiến đấu với zombie, vô tình bị thương, máu nhỏ lên đó, mới phát hiện ra đó là một không gian chứa đồ, từ đó về sau cô âm thầm cất giấu đồ đạc vào trong không gian.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Năm 1972.
Bên trong một căn nhà gạch ngói xanh.
Phó Hiểu ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn xung quanh khung cảnh xa lạ mang đậm hơi thở thời đại, nói thật là hơi choáng.
Đây là... xuyên không rồi sao...
Trong đầu, ký ức của nguyên chủ như một thước phim tua lại trước mắt,
Hừ, thật là một cô bé đáng thương.
Cô bé này cũng tên là Phó Hiểu, năm nay mười hai tuổi.
Hiện tại là năm 1972 tại thành phố Thượng Hải, trong ký ức, gia đình cô bé rất yêu thương cô, được nuông chiều từ nhỏ, mẹ là bác sĩ.
Ông bà ngoại cũng là những thầy thuốc Đông y nổi tiếng, gia đình có thể coi là dòng dõi y học, ở thành phố Thượng Hải cũng rất có tiếng tăm.
Ông ngoại là phó viện trưởng bệnh viện, gia cảnh rất tốt, lại thêm sự cưng chiều của gia đình, tính cách cô bé có phần đơn thuần.
Khi cô bé còn rất nhỏ, mẹ là Phó Tĩnh Thù đã xuống nông thôn tham gia hoạt động khám chữa bệnh tình nguyện.
Không may gặp tai nạn qua đời, từ đó tính cách cô càng trở nên hướng nội, ít bạn bè.
Năm mười hai tuổi, ông ngoại vì bảo vệ tài liệu quan trọng của bệnh viện trong một vụ hỏa hoạn mà hy sinh, bà ngoại vì quá đau buồn cũng qua đời theo.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Phó Hiểu, một cô bé mười hai tuổi, tính cách đơn thuần, nhà lại có điều kiện, đương nhiên sẽ có kẻ xấu nhòm ngó!
Bây giờ chắc là lúc bà ngoại mới mất không lâu.
Cô bé gắng gượng lo liệu tang lễ cho bà xong, do kích động mạnh nên bị sốt cao, không qua khỏi.
Thế là tiện cho cô, một linh hồn đến từ mạt thế...
Ở mạt thế, mưa axit ăn mòn mặt đất, nguồn nước bị ô nhiễm nghiêm trọng, lương thực khan hiếm, muốn sống tốt ở mạt thế, bản thân phải có vốn liếng.
Phó Hiểu may mắn thức tỉnh dị năng hệ tinh thần và trị liệu trong thế giới ăn thịt người đó.
Nhờ vào dị năng mạnh mẽ mà trở thành bác sĩ giỏi nhất căn cứ.
Khi người khác còn đang thiếu ăn thiếu mặc, cô dựa vào lương thực trong không gian, sống sung túc hơn người khác.
Không phải dị năng không gian, mà là chiếc ngọc bội cô luôn đeo từ nhỏ.
Trong một lần chiến đấu với zombie, vô tình bị thương, máu nhỏ lên đó, mới phát hiện ra đó là một không gian chứa đồ, từ đó về sau cô âm thầm cất giấu đồ đạc vào trong không gian.
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro