[Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Vương Mai

Bất Hiểu Tâm

2024-11-21 22:16:25

Thế nhưng nghĩ đến cuộc gặp gỡ tối qua, cô ta đã trốn từ trong nhà ra, mấy ngày nay người nhà cô ta đợi mãi cũng không thấy cô ta chiếm được tiện nghi gì từ nhà họ Phó nên đang chuẩn bị hai ngày nữa sẽ gả cô ta đi.

Lần này cô ta tới nhà họ Phó cũng vì muốn Phó Hiểu thu nhận cô ta, thế nhưng hiện tại nhìn cánh cửa nhà họ Phó đóng chặt, trong thoáng chốc cô ta cũng không biết nên đi nơi nào nữa.

“...”

Sau khi vào nhà ánh mắt Phó Dục vẫn rất lạnh lẽo, miệng cậu ấy mím thành một đường thẳng.

Nếu như em gái nghĩ những lời kia đều là thật rồi không chịu trở về quê mà một thân một mình ở lại Thượng Hải, tín nhiệm cái người lòng đầy tham lam kia thì cuối cùng sẽ biến thành cái dạng gì đây?

Cậu ấy không dám nghĩ, vừa nghĩ tới chuyện em gái mềm mại đáng yêu của mình bị người khác mưu hại thì cả người đã không nhịn được mà lạnh toát.

Phó Hiểu hơi nghiêng đầu, mi mắt cong cong nhìn về phía Phó Dục, giọng điệu mang theo mấy phần vui vẻ: “Anh cả, anh tức giận sao? Yên tâm, một câu cô ta nói em cũng không tin đâu.”

Phó Dục cố nén xúc động muốn ra ngoài đánh cô ta một trận, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười, kéo tay em gái một lần nữa: “Em gái, anh sẽ bảo vệ em thật tốt.”

Phó Hiểu mỉm cười nói: “Em tin anh cả.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hạng người như Vương Mai, chỉ có khiến những tính toán của cô ta đều hỏng bét thì mới là sự trừng phạt lớn nhất.

Chỉ là, những người nhà họ Vương kia…

Chà…

Phong thư tố cáo kia của cô sẽ nhanh chóng phát huy tác dụng thôi, chờ đến sau khi hai tên công nhân kia của nhà họ Vương thất nghiệp rồi, không có kẻ đần độn cô giúp đỡ thì chắc chắn hậu quả của Vương Mai sẽ càng thê thảm hơn cho xem.



“Anh cả, anh đi ngủ sớm đi, em cũng phải đi nghỉ ngơi đây, hôm nay dậy quá sớm rồi.” Cô để ý thấy đôi mắt Phó Dục có chút đỏ nên cứ thế trực tiếp đẩy anh cả tới phòng dành cho khách cô đã dọn dẹp xong.

Phó Dục nhìn cánh cửa bị đóng lại, đưa tay dụi dụi mắt một chút, ngồi trên chiếc giường đã sớm được thu dọn thì không biết làm sao mà cười một tiếng, quả là có chút mệt mỏi thật, cậu ấy sờ nắn chăn mền ở trên người, rất xốp, hẳn đây là chăn mới được phơi dưới ánh mặt trời, cậu ấy lại cảm khái em gái thật tri kỷ, khóe miệng ngậm cười rồi từ từ tiến vào mộng đẹp.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện [Thập Niên 70] Lão Đại Ở Mạt Thế Mang Không Gian Đến Niên Đại Văn

Số ký tự: 0