Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Không Gian 1
2024-08-20 20:09:57
Hồ Văn Văn giật mình, quay đầu nhìn thấy là Tần Hàn Thư, mắng xối xả: “Tần Hàn Thư mày muốn chết à? Thế mà còn dám cướp đồ của tao!”
Nói xong, liền nhào lên muốn cướp tràng hạt lại.
Tần Hàn Thư đã sớm có phòng bị, tránh sang một bên, chẳng qua thân thể cô suy nhược, không quá linh hồn, bị Hồ Văn Văn túm lấy cổ tay bị thương.
Băng gạc lập tức nhuốm máu, đau tới mức khiến Tần Hàn Thư nhíu mày.
Nhưng Tần Hàn Thư không hối hận trực tiếp cướp đi, bởi vì cô nhớ chính là hôm nay, Hồ Văn Văn sẽ phát hiện bí mật của không gian, cô không đợi được.
Hơn nữa đợi Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh quay về, cô ngay cả cơ hội cướp cũng không có.
Hồ Văn Văn đen đúa gầy trơ xương, nhưng lúc nhỏ ở nông thôn làm đồng áng quen rồi, sức lực thật không nhỏ.
Trong lúc lôi kéo cướp đoạt, máu trên cổ tay Tần Hàn Thư ngày càng nhiều, nhuộm đỏ băng gạc.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Hàn Thư đột nhiên cảm thấy tràng hạt trong tay có hơi nóng bỏng.
Dương Ái Trinh nghe thấy động tĩnh đi vào, giật mình.
“Hàn Thư, con với Văn Văn đanh giành cái gì vậy?”
Hồ Văn Văn thấy Dương Ái Trinh, lập tức cáo trạng: “Mẹ, Tần Hàn Thư cướp đồ của con! Mẹ mau bảo nó trả cho con!”
Dương Ái Trinh chuyển sang Tần Hàn Thư, nhíu mày quát: “Sao con không hiểu chuyện như thế? Cướp đồ của chị gái cái gì, mau trả lại cho chị!”
Tàn Hàn Thư cười lạnh vài tiếng, giơ tràng hạt trong tay nói: “Mẹ nhìn cho kỹ, đây là đồ của chị ta sao?”
Dĩ nhiên Dương Ái Trinh biết tràng hạt là cha Tần xin về cho Tần Hàn Thư, cũng biết Tần Hàn Thư quý món đồ này cỡ nào.
Cộng thêm Tần Hàn Thư vừa tự sát không thành, Dương Ái Trinh sợ cô vì tràng hạt mà lại xảy ra sự cố, liền vỗ về Hồ Văn Văn: “Không phải chỉ là một tràng hạt sao, cũng không phải vàng bạc, không đáng giá gì, sau này mẹ kéo vải may đồ mới cho con, không phải xinh đẹp hơn tràng hạt sao?”
Hồ Văn Văn không thích tràng hạt này, chỉ là thấy Tần Hàn Thư coi nó như bảo bối, mới nổi hứng nói “mượn” chơi vài ngày, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy tràng hạt loang loang lỗ lỗ xấu vô cùng.
Nghe Dương Ái Trinh nói may đồ mới cho cô ta, Hồ Văn Văn nguôi giận một nửa, chỉ là trong lòng vẫn có chút bất cam, yêu cầu nói: “Chỉ may đồ mới thì không được, còn phải dẫn con xuống tiệm ăn vịt quay.”
Dương Ái Trinh sủng ái cười: “Được, đợi tuần sau bà nội con tới, chúng ta sẽ đi ăn vịt quay…”
Nhân lúc Dương Ái Trinh dỗ Hồ Văn Văn, Tần Hàn Thư lén lút ra khỏi phòng, quay về phòng của mình.
Căn phòng nhỏ cô sống chỉ có thể bỏ một cái giường, một bàn, một ghế, một tủ. Lúc nhỏ nghe cha kể, trước đây ở xã hội cũ, phòng kề là cho hạ nhân hầu hạ ở.
Tần Hàn Thư cài then cửa, kéo rèm cửa sổ lại, mới ngồi bên giường kiểm tra tràng hạt.
Máu trên cổ tay cô dính lên tràng hạt, nơi nóng bỏng chính là nơi dính máu.
Giống như có dự cảm gì đó, nhịp tim Tần Hàn Thư tăng nhanh.
Quả nhiên, chỉ thấy máu tươi giống như có sinh mệnh, chậm rãi lan ra, chảy thẳng vào phần đỉnh hạt sáp ong hình đầu phật.
Trong hạt sáp ong hình đầu phật ngang dọc thông thấu dần hiện ra hình dạng của không gian.
Tiếp đó, Tần Hàn Thư liền cảm thấy có một lực hút to lớn kéo cô. Sau một trận mất trọng lượng, cô đi vào không gian.
Nói xong, liền nhào lên muốn cướp tràng hạt lại.
Tần Hàn Thư đã sớm có phòng bị, tránh sang một bên, chẳng qua thân thể cô suy nhược, không quá linh hồn, bị Hồ Văn Văn túm lấy cổ tay bị thương.
Băng gạc lập tức nhuốm máu, đau tới mức khiến Tần Hàn Thư nhíu mày.
Nhưng Tần Hàn Thư không hối hận trực tiếp cướp đi, bởi vì cô nhớ chính là hôm nay, Hồ Văn Văn sẽ phát hiện bí mật của không gian, cô không đợi được.
Hơn nữa đợi Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh quay về, cô ngay cả cơ hội cướp cũng không có.
Hồ Văn Văn đen đúa gầy trơ xương, nhưng lúc nhỏ ở nông thôn làm đồng áng quen rồi, sức lực thật không nhỏ.
Trong lúc lôi kéo cướp đoạt, máu trên cổ tay Tần Hàn Thư ngày càng nhiều, nhuộm đỏ băng gạc.
Không biết có phải ảo giác hay không, Tần Hàn Thư đột nhiên cảm thấy tràng hạt trong tay có hơi nóng bỏng.
Dương Ái Trinh nghe thấy động tĩnh đi vào, giật mình.
“Hàn Thư, con với Văn Văn đanh giành cái gì vậy?”
Hồ Văn Văn thấy Dương Ái Trinh, lập tức cáo trạng: “Mẹ, Tần Hàn Thư cướp đồ của con! Mẹ mau bảo nó trả cho con!”
Dương Ái Trinh chuyển sang Tần Hàn Thư, nhíu mày quát: “Sao con không hiểu chuyện như thế? Cướp đồ của chị gái cái gì, mau trả lại cho chị!”
Tàn Hàn Thư cười lạnh vài tiếng, giơ tràng hạt trong tay nói: “Mẹ nhìn cho kỹ, đây là đồ của chị ta sao?”
Dĩ nhiên Dương Ái Trinh biết tràng hạt là cha Tần xin về cho Tần Hàn Thư, cũng biết Tần Hàn Thư quý món đồ này cỡ nào.
Cộng thêm Tần Hàn Thư vừa tự sát không thành, Dương Ái Trinh sợ cô vì tràng hạt mà lại xảy ra sự cố, liền vỗ về Hồ Văn Văn: “Không phải chỉ là một tràng hạt sao, cũng không phải vàng bạc, không đáng giá gì, sau này mẹ kéo vải may đồ mới cho con, không phải xinh đẹp hơn tràng hạt sao?”
Hồ Văn Văn không thích tràng hạt này, chỉ là thấy Tần Hàn Thư coi nó như bảo bối, mới nổi hứng nói “mượn” chơi vài ngày, nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn ra có gì đặc biệt, chỉ cảm thấy tràng hạt loang loang lỗ lỗ xấu vô cùng.
Nghe Dương Ái Trinh nói may đồ mới cho cô ta, Hồ Văn Văn nguôi giận một nửa, chỉ là trong lòng vẫn có chút bất cam, yêu cầu nói: “Chỉ may đồ mới thì không được, còn phải dẫn con xuống tiệm ăn vịt quay.”
Dương Ái Trinh sủng ái cười: “Được, đợi tuần sau bà nội con tới, chúng ta sẽ đi ăn vịt quay…”
Nhân lúc Dương Ái Trinh dỗ Hồ Văn Văn, Tần Hàn Thư lén lút ra khỏi phòng, quay về phòng của mình.
Căn phòng nhỏ cô sống chỉ có thể bỏ một cái giường, một bàn, một ghế, một tủ. Lúc nhỏ nghe cha kể, trước đây ở xã hội cũ, phòng kề là cho hạ nhân hầu hạ ở.
Tần Hàn Thư cài then cửa, kéo rèm cửa sổ lại, mới ngồi bên giường kiểm tra tràng hạt.
Máu trên cổ tay cô dính lên tràng hạt, nơi nóng bỏng chính là nơi dính máu.
Giống như có dự cảm gì đó, nhịp tim Tần Hàn Thư tăng nhanh.
Quả nhiên, chỉ thấy máu tươi giống như có sinh mệnh, chậm rãi lan ra, chảy thẳng vào phần đỉnh hạt sáp ong hình đầu phật.
Trong hạt sáp ong hình đầu phật ngang dọc thông thấu dần hiện ra hình dạng của không gian.
Tiếp đó, Tần Hàn Thư liền cảm thấy có một lực hút to lớn kéo cô. Sau một trận mất trọng lượng, cô đi vào không gian.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro