Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Trọng Sinh 1
2024-08-20 20:09:57
“Xuống nông thôn có gì không tốt? Con phải tìm đến cái chết như vậy.”
“Con cắt cổ tay, chẳng những hại mình, còn hại mẹ với chú Hồ của con bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
“Để người ngoài cười chê nhà chúng ta, con nói con có ngốc hay không?”
Ý thức của Tần Hàn Thư vừa mới quay lại, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa lại mang theo ai oán.
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, chính là người mẹ ruột một đời dựa dẫm đàn ông mà sống, để lấy lòng đàn ông, thậm chí mặc kệ sống chết của con gái ruột — Dương Ái Trinh.
Nhưng lại có hơi không đúng, hình như giọng nói này đã trẻ hơn nhiều.
Tần Hàn Thư cố gắng mở mắt ra, dáng vẻ của Dương Ái Trinh dần rõ ràng trước mắt cô.
Mặc áo sơ mi ngắn tay sợi tổng hợp, ngoài cổ tay trái có một chiếc đồng hồ, không còn trang sức gì khác. Đây có còn là bà cụ sửa soạn lồng lộn đó không?
Nhìn kỹ lại, trên mặt bà cũng trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ có đuôi mắt có chút nếp nhăn.
Hình như ý thức được gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay của mình lên, trong ánh mắt ngập tràn khó tin.
Dương Ái Trinh thấy mình lải nhải đến mức thật sự đánh thức Tần Hàn Thư dậy, lộ ra nụ cười thật lòng.
“Tỉnh rồi? Mẹ đi gọi bác sĩ!”
Nói xong, Dương Ái Trinh vui vẻ ra khỏi phòng bệnh.
Mà Tần Hàn Thư cũng hiểu ra, mình đã không phải là một u hồn, mà là trọng sinh về năm cô chết.
Cô chào đời ở thập niên 50, sau khi tốt nghiệp cấp ba vừa hay đuổi kịp thời đại thanh niên trí thức xuống nông thôn hàng loạt.
Vốn dĩ cô có thể có công việc, nhưng lại bị ép nhường cơ hội làm việc cho chị gái mà cha dượng dẫn vào, cha dượng còn lợi dụng thân phận người giám hộ, che giấu tất cả mọi người đăng ký cô xuống nông thôn.
Cho tới khi đường phố công bố danh sách, sự tình đã định, cô mới biết.
Từ khi Dương Ái Trinh tái hôn gả cho cha dượng, cô luôn bị Dương Ái Trinh dạy dỗ phải nhún nhường chị kế anh kế, bởi vì bọn họ là cô nhi không có mẹ, phải dựa vào cha dượng, mới có thể không bị người khác bắt nạt.
Tần Hàn Thư mất cha khi chín tuổi, rất nghe lời Dương Ái Trinh, vì vậy đã chịu ấm ức không ít.
Cho tới khi chuyện xuống nông thôn xảy ra, cô nói Dương Ái Trinh bất công, Dương Ái Trinh chẳng những không an ủi cô, quay ngược lại chỉ trích cô không hiểu chuyện, tất cả ấm ức mới bùng phát vào thời điểm này.
Lúc này Tần Hàn Thư cũng mới mười bảy tuổi, vừa sợ hãi xuống nông thôn, vừa oán mẹ ruột và cha dượng thiên vị vô biên, nhất thời nghĩ không thông, cắt cổ tay tự sát.
Sau khi chết, linh hồn của cô ám lên tràng hạt mà chị kế cướp đi từ chỗ cô.
Lúc này cô mới biết, tràng hạt vốn thuộc về cô đó là một bảo bối, bên trong cất giấu một không gian độc lập với thế giới bên ngoài.
Bên trong không gian, linh tuyền uốn lượn, hoa quả xum xuê, thú quý tề tựu, Tần Hàn Thư tận mắt nhìn thấy sau khi chị kế uống nước linh tuyền, ăn quả tiên, dần dần từ người bình thường biến thành đại mỹ nhân.
Không gian đối với chị kế mà nói không chỉ là công cụ trở nên xinh đẹp, còn là công cụ để chị ta làm giàu.
Tóm lại, Tần Hàn Thư theo bên cạnh chị kế một đời, tận mắt nhìn thấy chị kế từ người có tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, thành tích học tập cũng bình thường, trở thành nữ phú hào tỏa sáng rực rỡ, mị lực vô hạn, được tài tuấn khắp nơi theo đuổi, cuối cùng tìm một con ông cháu cha làm chồng.
Chị kế còn dẫn theo người bên cạnh tung hoành phát đạt.
Ví dụ cha dượng làm đồ tể, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, sau này lại trở thành phó xưởng trưởng của xưởng quốc doanh. Còn có anh kế đần độn bẩm sinh, xấu tới mức không chút che đậy làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa ghê tởm, nhưng lại tiêu dao cả đời dưới sự che chở của chị kế.
Dĩ nhiên, Dương Ái Trinh cũng từ chỗ chị kế có được vinh hoa phú quý mà bà để ý nhất.
Mấy năm đầu sau khi Tần Hàn Thư chết, Dương Ái Trinh còn thi thoảng nhớ tới cô, thở dài.
Sau đó Tần Hàn Thư hoàn toàn biến mất khỏi căn nhà này, dường như cô chưa từng tồn tại vậy.
“Con cắt cổ tay, chẳng những hại mình, còn hại mẹ với chú Hồ của con bị người ta chỉ trỏ sau lưng!”
“Để người ngoài cười chê nhà chúng ta, con nói con có ngốc hay không?”
Ý thức của Tần Hàn Thư vừa mới quay lại, liền nghe thấy một giọng nói nhu hòa lại mang theo ai oán.
Giọng nói này quá đỗi quen thuộc, chính là người mẹ ruột một đời dựa dẫm đàn ông mà sống, để lấy lòng đàn ông, thậm chí mặc kệ sống chết của con gái ruột — Dương Ái Trinh.
Nhưng lại có hơi không đúng, hình như giọng nói này đã trẻ hơn nhiều.
Tần Hàn Thư cố gắng mở mắt ra, dáng vẻ của Dương Ái Trinh dần rõ ràng trước mắt cô.
Mặc áo sơ mi ngắn tay sợi tổng hợp, ngoài cổ tay trái có một chiếc đồng hồ, không còn trang sức gì khác. Đây có còn là bà cụ sửa soạn lồng lộn đó không?
Nhìn kỹ lại, trên mặt bà cũng trơn bóng nhẵn nhụi, chỉ có đuôi mắt có chút nếp nhăn.
Hình như ý thức được gì đó, Tần Hàn Thư chậm rãi giơ tay của mình lên, trong ánh mắt ngập tràn khó tin.
Dương Ái Trinh thấy mình lải nhải đến mức thật sự đánh thức Tần Hàn Thư dậy, lộ ra nụ cười thật lòng.
“Tỉnh rồi? Mẹ đi gọi bác sĩ!”
Nói xong, Dương Ái Trinh vui vẻ ra khỏi phòng bệnh.
Mà Tần Hàn Thư cũng hiểu ra, mình đã không phải là một u hồn, mà là trọng sinh về năm cô chết.
Cô chào đời ở thập niên 50, sau khi tốt nghiệp cấp ba vừa hay đuổi kịp thời đại thanh niên trí thức xuống nông thôn hàng loạt.
Vốn dĩ cô có thể có công việc, nhưng lại bị ép nhường cơ hội làm việc cho chị gái mà cha dượng dẫn vào, cha dượng còn lợi dụng thân phận người giám hộ, che giấu tất cả mọi người đăng ký cô xuống nông thôn.
Cho tới khi đường phố công bố danh sách, sự tình đã định, cô mới biết.
Từ khi Dương Ái Trinh tái hôn gả cho cha dượng, cô luôn bị Dương Ái Trinh dạy dỗ phải nhún nhường chị kế anh kế, bởi vì bọn họ là cô nhi không có mẹ, phải dựa vào cha dượng, mới có thể không bị người khác bắt nạt.
Tần Hàn Thư mất cha khi chín tuổi, rất nghe lời Dương Ái Trinh, vì vậy đã chịu ấm ức không ít.
Cho tới khi chuyện xuống nông thôn xảy ra, cô nói Dương Ái Trinh bất công, Dương Ái Trinh chẳng những không an ủi cô, quay ngược lại chỉ trích cô không hiểu chuyện, tất cả ấm ức mới bùng phát vào thời điểm này.
Lúc này Tần Hàn Thư cũng mới mười bảy tuổi, vừa sợ hãi xuống nông thôn, vừa oán mẹ ruột và cha dượng thiên vị vô biên, nhất thời nghĩ không thông, cắt cổ tay tự sát.
Sau khi chết, linh hồn của cô ám lên tràng hạt mà chị kế cướp đi từ chỗ cô.
Lúc này cô mới biết, tràng hạt vốn thuộc về cô đó là một bảo bối, bên trong cất giấu một không gian độc lập với thế giới bên ngoài.
Bên trong không gian, linh tuyền uốn lượn, hoa quả xum xuê, thú quý tề tựu, Tần Hàn Thư tận mắt nhìn thấy sau khi chị kế uống nước linh tuyền, ăn quả tiên, dần dần từ người bình thường biến thành đại mỹ nhân.
Không gian đối với chị kế mà nói không chỉ là công cụ trở nên xinh đẹp, còn là công cụ để chị ta làm giàu.
Tóm lại, Tần Hàn Thư theo bên cạnh chị kế một đời, tận mắt nhìn thấy chị kế từ người có tướng mạo bình thường, vóc dáng bình thường, thành tích học tập cũng bình thường, trở thành nữ phú hào tỏa sáng rực rỡ, mị lực vô hạn, được tài tuấn khắp nơi theo đuổi, cuối cùng tìm một con ông cháu cha làm chồng.
Chị kế còn dẫn theo người bên cạnh tung hoành phát đạt.
Ví dụ cha dượng làm đồ tể, còn chưa tốt nghiệp tiểu học, sau này lại trở thành phó xưởng trưởng của xưởng quốc doanh. Còn có anh kế đần độn bẩm sinh, xấu tới mức không chút che đậy làm ra bao nhiêu chuyện xấu xa ghê tởm, nhưng lại tiêu dao cả đời dưới sự che chở của chị kế.
Dĩ nhiên, Dương Ái Trinh cũng từ chỗ chị kế có được vinh hoa phú quý mà bà để ý nhất.
Mấy năm đầu sau khi Tần Hàn Thư chết, Dương Ái Trinh còn thi thoảng nhớ tới cô, thở dài.
Sau đó Tần Hàn Thư hoàn toàn biến mất khỏi căn nhà này, dường như cô chưa từng tồn tại vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro