Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Mua Đồ Trước Kh...
2024-08-20 20:09:57
Làm xong tất cả, Tần Hàn Thư quay về phòng của mình, sau khi ngủ một giấc dậy, cô thu dọn sạch sẽ đồ đạc trong phòng.
Những thứ này sau khi xuống nông thôn đều có thể sử dụng đến.
Sau khi trời sáng, Tần Hàn Thư xách cái rương đi ra ngoài.
Trong viện lúc này rất náo nhiệt, có người đang rửa mặt, có người ngồi xổm trước cửa ăn bữa sáng.
Nhìn thấy Tần Hàn Thư, mấy người hàng xóm đều xúm lại.
“Hàn Thư, cháu đây là muốn đi xuống nông thôn sao?”
“Mẹ cháu còn chưa về sao? Bà ta không tiễn cháu đến nhà ga sa?”
“Không tiễn cháu cũng thôi đi, bà ta không chuẩn bị gì cho cháu sao?”
Mấy ngày nay, hàng xóm đều lần lượt đến thăm cô.
Nhìn chung hàng xóm đều rất thân thiện với Tần Hàn Thư, họ không thích người nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh, chẳng qua họ sợ Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh, nên chỉ dám xem thường ở sau lưng.
Tần Hàn Thư tạm thời dừng lại, cô trả lời câu hỏi của hàng xóm.
Trong đó có một bà cụ tóc bạc họ Ngô, từ trước đến nay luôn yêu quý Tần Hàn Thư, tối hôm Hồ Binh Binh đuổi Tần Hàn Thư ra khỏi nhà, bà Ngô là người đầu tiên thức dậy ngăn anh ta.
Lúc này, đôi mắt của bà ấy đỏ hoe nắm tay Tần Hàn Thư liên tục thở dại nói: “Đứa bé số khổ…”
Bị bà ấy gọi như thế, Tần Hàn Thư có chút chua xót, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu thở dài.
Bà Ngô nói: “Nha đầu, sau khi đến nông thôn nếu có chuyện gì cần bà giúp đỡ, thì cứ viết thư nói với bà.”
Tần Hàn Thư không ngừng gật đầu.
“Cháu chờ một chút!” Bà Ngô xoay người đi về nhà, một lúc sau, bà cầm một gói điểm tâm đi ra nói: “Cho cháu, cầm ăn dọc đường.”
Những người khác thấy vậy, cũng học theo bà Ngô, trong nhà có gì thì cầm cái đó ra, còn chu đáo gói toàn bộ lại trong một cái túi lưới để Tần Hàn Thư tiện mang theo.
Tần Hàn Thư từ chối không được, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy, suy nghĩ một lúc, cô đưa ra đề nghị dùng tiền để đổi lấy một ít phiếu công nghiệp với mọi người.
Hàng xóm đều thương xót cô, cho nên không có ai cảm thấy không vui.
Trước và sau viện có hơn mười gia đình, bà Ngô nhiệt tình đi sang nhà khác đổi hộ cô, cuối cùng tổng cộng cô cầm được hơn ba mươi tờ.
Chuyện này rất tốt.
Tần Hàn Thư cảm kích cúi đầu với mọi người.
Khi đi đến chỗ tường xây làm bình phong ở cổng, cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Trong ánh nắng ban mai, tứ hợp viện sừng sững trang nghiêm, tiếng ồn ào của mọi người làm tăng thêm rất nhiều hương vị khói lửa nhân gian.
Để cho người nhà họ Hồ ở đây này thêm vài năm nữa, ngôi nhà này, cô nhất định sẽ lấy lại.
***
Sau khi đi ra khỏi nhà, việc đầu tiên Tần Hàn Thư làm đó là đến văn phòng khu phố ném một lá thư nặc danh vào đó.
Thư nặc danh là để tố cáo Hồ Văn Văn trốn tránh xuống nông thôn.
Lúc trước khi trường học vận động, Hồ Văn Văn lấy lý do đã tìm được công việc để trốn tránh, bây giờ không có công việc, đương nhiên phải xuống nông thôn.
Cho dù Tần Hàn Thư không tố cáo, chỉ cần Hồ Văn Văn vẫn còn rảnh rỗi quanh quẩn ở nhà, sớm muộn gì văn phòng khu phố cũng tìm đến cô ta.
Tố cáo chỉ là vì đẩy nhanh tiến độ, không cho Hồ Văn Văn có thời gian để tìm việc làm.
Tiếp đó, Tần Hàn Thư cũng gửi một bức thư nặc danh đến xưởng thịt liên hợp.
Tố cáo Hồ Binh Binh đùa giỡn lưu manh nữ công nhân.
Tuy rằng Hồ Binh Binh ngu nhưng cơ thể anh ta vẫn phát triển bình thường, khi đến tuổi đương nhiên sẽ có như cầu. Người bình thường sẽ kiểm soát được cái nhu cầu này nhưng Hồ Binh Binh thì không.
Ban đầu anh ta đánh chủ ý lên người Tần Hàn Thư, nhưng mắt thấy không thành công, anh ta liền để mắt đến một nữ công nhân trong xưởng thịt liên hợp, động tay động chân với cô ấy.
Công nhân nữ kia muốn phản ánh với xưởng nhưng người nhà sợ ảnh hưởng xấu nên sống chết ngăn cản cô ấy, dẫn đến Hồ Binh Binh càng ngàng càng lớn lối, cuối cùng khiến cho cô ấy mang thai.
Sau khi mang thai, nữ công nhân không còn cách nào khác đành phải gả cho Hồ Binh Binh.
Những thứ này sau khi xuống nông thôn đều có thể sử dụng đến.
Sau khi trời sáng, Tần Hàn Thư xách cái rương đi ra ngoài.
Trong viện lúc này rất náo nhiệt, có người đang rửa mặt, có người ngồi xổm trước cửa ăn bữa sáng.
Nhìn thấy Tần Hàn Thư, mấy người hàng xóm đều xúm lại.
“Hàn Thư, cháu đây là muốn đi xuống nông thôn sao?”
“Mẹ cháu còn chưa về sao? Bà ta không tiễn cháu đến nhà ga sa?”
“Không tiễn cháu cũng thôi đi, bà ta không chuẩn bị gì cho cháu sao?”
Mấy ngày nay, hàng xóm đều lần lượt đến thăm cô.
Nhìn chung hàng xóm đều rất thân thiện với Tần Hàn Thư, họ không thích người nhà họ Hồ và Dương Ái Trinh, chẳng qua họ sợ Hồ Đại Dũng và Hồ Binh Binh, nên chỉ dám xem thường ở sau lưng.
Tần Hàn Thư tạm thời dừng lại, cô trả lời câu hỏi của hàng xóm.
Trong đó có một bà cụ tóc bạc họ Ngô, từ trước đến nay luôn yêu quý Tần Hàn Thư, tối hôm Hồ Binh Binh đuổi Tần Hàn Thư ra khỏi nhà, bà Ngô là người đầu tiên thức dậy ngăn anh ta.
Lúc này, đôi mắt của bà ấy đỏ hoe nắm tay Tần Hàn Thư liên tục thở dại nói: “Đứa bé số khổ…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bị bà ấy gọi như thế, Tần Hàn Thư có chút chua xót, những người khác nhìn thấy cảnh này cũng lắc đầu thở dài.
Bà Ngô nói: “Nha đầu, sau khi đến nông thôn nếu có chuyện gì cần bà giúp đỡ, thì cứ viết thư nói với bà.”
Tần Hàn Thư không ngừng gật đầu.
“Cháu chờ một chút!” Bà Ngô xoay người đi về nhà, một lúc sau, bà cầm một gói điểm tâm đi ra nói: “Cho cháu, cầm ăn dọc đường.”
Những người khác thấy vậy, cũng học theo bà Ngô, trong nhà có gì thì cầm cái đó ra, còn chu đáo gói toàn bộ lại trong một cái túi lưới để Tần Hàn Thư tiện mang theo.
Tần Hàn Thư từ chối không được, cuối cùng chỉ có thể nhận lấy, suy nghĩ một lúc, cô đưa ra đề nghị dùng tiền để đổi lấy một ít phiếu công nghiệp với mọi người.
Hàng xóm đều thương xót cô, cho nên không có ai cảm thấy không vui.
Trước và sau viện có hơn mười gia đình, bà Ngô nhiệt tình đi sang nhà khác đổi hộ cô, cuối cùng tổng cộng cô cầm được hơn ba mươi tờ.
Chuyện này rất tốt.
Tần Hàn Thư cảm kích cúi đầu với mọi người.
Khi đi đến chỗ tường xây làm bình phong ở cổng, cô không nhịn được mà quay đầu lại nhìn.
Trong ánh nắng ban mai, tứ hợp viện sừng sững trang nghiêm, tiếng ồn ào của mọi người làm tăng thêm rất nhiều hương vị khói lửa nhân gian.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Để cho người nhà họ Hồ ở đây này thêm vài năm nữa, ngôi nhà này, cô nhất định sẽ lấy lại.
***
Sau khi đi ra khỏi nhà, việc đầu tiên Tần Hàn Thư làm đó là đến văn phòng khu phố ném một lá thư nặc danh vào đó.
Thư nặc danh là để tố cáo Hồ Văn Văn trốn tránh xuống nông thôn.
Lúc trước khi trường học vận động, Hồ Văn Văn lấy lý do đã tìm được công việc để trốn tránh, bây giờ không có công việc, đương nhiên phải xuống nông thôn.
Cho dù Tần Hàn Thư không tố cáo, chỉ cần Hồ Văn Văn vẫn còn rảnh rỗi quanh quẩn ở nhà, sớm muộn gì văn phòng khu phố cũng tìm đến cô ta.
Tố cáo chỉ là vì đẩy nhanh tiến độ, không cho Hồ Văn Văn có thời gian để tìm việc làm.
Tiếp đó, Tần Hàn Thư cũng gửi một bức thư nặc danh đến xưởng thịt liên hợp.
Tố cáo Hồ Binh Binh đùa giỡn lưu manh nữ công nhân.
Tuy rằng Hồ Binh Binh ngu nhưng cơ thể anh ta vẫn phát triển bình thường, khi đến tuổi đương nhiên sẽ có như cầu. Người bình thường sẽ kiểm soát được cái nhu cầu này nhưng Hồ Binh Binh thì không.
Ban đầu anh ta đánh chủ ý lên người Tần Hàn Thư, nhưng mắt thấy không thành công, anh ta liền để mắt đến một nữ công nhân trong xưởng thịt liên hợp, động tay động chân với cô ấy.
Công nhân nữ kia muốn phản ánh với xưởng nhưng người nhà sợ ảnh hưởng xấu nên sống chết ngăn cản cô ấy, dẫn đến Hồ Binh Binh càng ngàng càng lớn lối, cuối cùng khiến cho cô ấy mang thai.
Sau khi mang thai, nữ công nhân không còn cách nào khác đành phải gả cho Hồ Binh Binh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro