Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Gả Cho Chàng Quân Nhân Mặt Lạnh
Muốn Ở Một Mình...
2024-08-20 20:09:57
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng động.
Là Ngưu Nhị Đản gánh lương thực đến đây.
Thanh niên trí thức dựa vào công điểm để ăn cơm, mới tới thì tạm thời không có công điểm nên phải ứng trước lương thực của đại đội, đợi đến khi có công điểm sau đó sẽ trừ hao.
Nam thanh niên trí thức mỗi người được bốn mươi cân lương, ba mươi cân bột ngô, năm cân cao lương, năm cân khoai tây.
Nữ thanh niên trí thức mỗi người ba mươi cân lương, hai mươi cân bột ngô, mười cân khoai tây.
Chỗ lương thực này ít nhất phải ăn trong một tháng.
Về số lượng còn nhiều hơn so cung ứng một tháng của một người trưởng thành ở thành phố, nhưng khác một chỗ là ở thành phố cung ứng bảy phần lương thực tinh.
Mã Triều Dương kêu rên nói: "Không có lấy một chút lương thực tinh nào à?"
Những thanh niên trí thức khác đều không lên tiếng, nhưng cảm xúc của bọn họ rõ ràng là giống với Mã Triều Dương.
Triệu Như nhỏ giọng nói: "Khoai tây không phải là rau sao? Cũng có thể xem như lương thực à?"
"Cô nói khoai tây sao?" Trương Dao giải thích nói: "Nơi này trồng rất nhiều khoai tây, những người nghèo đều dựa vào loại cây này để no bụng."
Triệu Như hỏi: "Tôi thấy thôn Hảo Loan bên này trồng rất nhiều lúa mà, vẫn còn phải dựa vào khoai tây chống đói sao?"
Trương Dao cười nói: "Đúng là thôn Hảo Loan là thôn trồng lúa nhưng phần lớn lương thực tinh đều dùng để hiến lương, một lao động trưởng thành hàng năm cũng có thể được phân trên dưới một trăm cân lương thực tinh, còn là loại đã xát vỏ. Nhưng bọn họ cũng không nỡ ăn số gạo này, đều dùng để đổi thành bột ngô."
Trương Dao ngừng một chút, lại nói: "Nhưng nói tóm lại, trình độ sinh hoạt bình quân ở thôn Hảo Loan đã thuộc hàng đầu trong toàn bộ công xã, lương thực chủ yếu là bột ngô, có thể ăn no. Chỉ có một số lượng rất nhỏ những người đặc biệt nghèo thậm chí không đủ khả năng mua bột ngô, vì vậy họ phải dựa vào cao lương và khoai tây để lấp đầy dạ dày."
Trương Kháng Mỹ đột nhiên đứng lên, cao giọng nói: "Ham hưởng lạc đáng xấu hổ, gian khổ mộc mạc quang vinh! Gian khổ phấn đấu là bản sắc chính trị của chúng ta! Khoai tây rất tốt, tôi thích ăn khoai tây."
Mã Triều Dương gật đầu nói: "Tôi cũng thích ăn, khoai tây sợi chua cay, khoai tây xào, khoai tây chiên, khoai tây bằm, tôi đều thích hết."
Một hồi báo tên món ăn này khiến bụng của tất cả mọi người đều sôi ùng ục.
Trương Dao nhìn sắc trời rồi nói: "Tôi đi làm cơm, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Cùng đi với Trương Dao còn có nam thanh niên trí thức Tiết Tân Duệ, anh ta nói: "Tôi để một quả dưa hấu bên trong hầm trú ẩn, để tôi đi cắt cho mọi người ăn."
Thôn bên cạnh trồng dưa hấu cho nên dưa hấu ở nơi này rẻ hơn rất nhiều so với thủ đô, cũng tươi ngon hơn.
Đặt dưa hấu ở bên trong hầm trú ẩn còn mát hơn thả và trong nước giếng, khi bổ ra còn bốc lên từng tia từng tia hơi lạnh.
Mặc dù mặt trời đã ở phía tây xa xôi, nhưng luồng nhiệt cao một ngày không cam tâm rời trận như vậy, lúc này dùng hết sức lực để bộc phát một lần cuối cùng, khiến cho không khí vừa ngột ngạt vừa nóng bức.
Sau khi ăn dưa hấu ngọt mát, mọi người đều thở dài thỏa mãn.
Tần Hàn Thư cầm một miếng dưa hấu đi đưa cho Trương Dao đang nấu cơm.
Trương Dao bèn mỉm cười nói lời cảm ơn Tần Hàn Thư.
Sau khi ăn dưa hấu xong lại tiếp tục nấu cơm, Tần Hàn Thư xắn tay áo giúp cô ta một tay, hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, giúp cô hiểu rõ không ít tình huống ở địa phương.
Bao gồm phong tục tập quán, nếp sống của người dân như thế nào, bí thư chi bộ và kế toán có tính cách như thế nào, có thái độ gì đối với thanh niên trí thức, thậm chí là sản lượng lương thực, đại đội sản xuất có biện pháp tăng thu nhập nào.
Tóm lại, Trương Dao biết cái gì thì đều nói cho cô biết.
Khi Ngưu Nhị Đản đến đưa lương còn mang đến một miếng thịt bò khá mới, ước chừng khoảng một cân. Nói là thôn Ngưu Vương có một con trâu bị té chết, bí thư chi bộ Chu đặc biệt đi đổi với người ta một ít thịt trở về để hoan nghênh thanh niên tri thức mới đến.
Mỗi thanh niên trí thức đến đây đều nhận đãi ngộ này. Không nhất định là thịt, nhưng kiểu gì cũng sẽ đưa chút đồ ăn ngon.
Thịt ít người nhiều, cũng không dễ chia.
Là Ngưu Nhị Đản gánh lương thực đến đây.
Thanh niên trí thức dựa vào công điểm để ăn cơm, mới tới thì tạm thời không có công điểm nên phải ứng trước lương thực của đại đội, đợi đến khi có công điểm sau đó sẽ trừ hao.
Nam thanh niên trí thức mỗi người được bốn mươi cân lương, ba mươi cân bột ngô, năm cân cao lương, năm cân khoai tây.
Nữ thanh niên trí thức mỗi người ba mươi cân lương, hai mươi cân bột ngô, mười cân khoai tây.
Chỗ lương thực này ít nhất phải ăn trong một tháng.
Về số lượng còn nhiều hơn so cung ứng một tháng của một người trưởng thành ở thành phố, nhưng khác một chỗ là ở thành phố cung ứng bảy phần lương thực tinh.
Mã Triều Dương kêu rên nói: "Không có lấy một chút lương thực tinh nào à?"
Những thanh niên trí thức khác đều không lên tiếng, nhưng cảm xúc của bọn họ rõ ràng là giống với Mã Triều Dương.
Triệu Như nhỏ giọng nói: "Khoai tây không phải là rau sao? Cũng có thể xem như lương thực à?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Cô nói khoai tây sao?" Trương Dao giải thích nói: "Nơi này trồng rất nhiều khoai tây, những người nghèo đều dựa vào loại cây này để no bụng."
Triệu Như hỏi: "Tôi thấy thôn Hảo Loan bên này trồng rất nhiều lúa mà, vẫn còn phải dựa vào khoai tây chống đói sao?"
Trương Dao cười nói: "Đúng là thôn Hảo Loan là thôn trồng lúa nhưng phần lớn lương thực tinh đều dùng để hiến lương, một lao động trưởng thành hàng năm cũng có thể được phân trên dưới một trăm cân lương thực tinh, còn là loại đã xát vỏ. Nhưng bọn họ cũng không nỡ ăn số gạo này, đều dùng để đổi thành bột ngô."
Trương Dao ngừng một chút, lại nói: "Nhưng nói tóm lại, trình độ sinh hoạt bình quân ở thôn Hảo Loan đã thuộc hàng đầu trong toàn bộ công xã, lương thực chủ yếu là bột ngô, có thể ăn no. Chỉ có một số lượng rất nhỏ những người đặc biệt nghèo thậm chí không đủ khả năng mua bột ngô, vì vậy họ phải dựa vào cao lương và khoai tây để lấp đầy dạ dày."
Trương Kháng Mỹ đột nhiên đứng lên, cao giọng nói: "Ham hưởng lạc đáng xấu hổ, gian khổ mộc mạc quang vinh! Gian khổ phấn đấu là bản sắc chính trị của chúng ta! Khoai tây rất tốt, tôi thích ăn khoai tây."
Mã Triều Dương gật đầu nói: "Tôi cũng thích ăn, khoai tây sợi chua cay, khoai tây xào, khoai tây chiên, khoai tây bằm, tôi đều thích hết."
Một hồi báo tên món ăn này khiến bụng của tất cả mọi người đều sôi ùng ục.
Trương Dao nhìn sắc trời rồi nói: "Tôi đi làm cơm, mọi người nghỉ ngơi một chút đi."
Cùng đi với Trương Dao còn có nam thanh niên trí thức Tiết Tân Duệ, anh ta nói: "Tôi để một quả dưa hấu bên trong hầm trú ẩn, để tôi đi cắt cho mọi người ăn."
Thôn bên cạnh trồng dưa hấu cho nên dưa hấu ở nơi này rẻ hơn rất nhiều so với thủ đô, cũng tươi ngon hơn.
Đặt dưa hấu ở bên trong hầm trú ẩn còn mát hơn thả và trong nước giếng, khi bổ ra còn bốc lên từng tia từng tia hơi lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặc dù mặt trời đã ở phía tây xa xôi, nhưng luồng nhiệt cao một ngày không cam tâm rời trận như vậy, lúc này dùng hết sức lực để bộc phát một lần cuối cùng, khiến cho không khí vừa ngột ngạt vừa nóng bức.
Sau khi ăn dưa hấu ngọt mát, mọi người đều thở dài thỏa mãn.
Tần Hàn Thư cầm một miếng dưa hấu đi đưa cho Trương Dao đang nấu cơm.
Trương Dao bèn mỉm cười nói lời cảm ơn Tần Hàn Thư.
Sau khi ăn dưa hấu xong lại tiếp tục nấu cơm, Tần Hàn Thư xắn tay áo giúp cô ta một tay, hai người vừa làm việc vừa nói chuyện phiếm, giúp cô hiểu rõ không ít tình huống ở địa phương.
Bao gồm phong tục tập quán, nếp sống của người dân như thế nào, bí thư chi bộ và kế toán có tính cách như thế nào, có thái độ gì đối với thanh niên trí thức, thậm chí là sản lượng lương thực, đại đội sản xuất có biện pháp tăng thu nhập nào.
Tóm lại, Trương Dao biết cái gì thì đều nói cho cô biết.
Khi Ngưu Nhị Đản đến đưa lương còn mang đến một miếng thịt bò khá mới, ước chừng khoảng một cân. Nói là thôn Ngưu Vương có một con trâu bị té chết, bí thư chi bộ Chu đặc biệt đi đổi với người ta một ít thịt trở về để hoan nghênh thanh niên tri thức mới đến.
Mỗi thanh niên trí thức đến đây đều nhận đãi ngộ này. Không nhất định là thịt, nhưng kiểu gì cũng sẽ đưa chút đồ ăn ngon.
Thịt ít người nhiều, cũng không dễ chia.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro