Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt
Chương 48
2024-10-30 07:32:01
Lý Thính Vân tự mình tìm kiếm, lật tới lật lui, cuối cùng cũng tìm được vài cuốn sách thiếu nhi. So với sách thời hiện đại thì màu sắc không phong phú bằng, nhưng có còn hơn không, cô cầm lấy chuẩn bị mang về.
Tìm thêm một hồi, cô phát hiện ra vài cuốn sách cấp tiểu học, cũng cầm luôn.
Người đến trạm thu mua phế liệu thường tìm đồ gia dụng hoặc nồi niêu xoong chảo cũ, còn tìm sách thì đây là lần đầu ông cụ gặp.
Ông cụ đánh giá Lý Thính Vân một lượt, chắc đang nghĩ tại sao có người lại đi tìm mấy thứ không đáng tiền như vậy.
Ông cụ giơ tay ra hiệu, nói: "Năm hào.”
Rẻ vậy sao?
Lý Thính Vân hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, đồ vật ở thời này không đắt đỏ như thời hiện đại, cô cũng thấy yên tâm.
Cô lấy năm hào trong ba lô ra đưa cho ông lão, bỏ sách vào ba lô, rồi tiếp tục lên đường về nhà.
Tới một chỗ không có người, cô lấy chiếc xe điện nhỏ từ không gian ra, thong thả lái về nhà.
Không biết không gian này có chức năng tự động sạc điện hay không, cô đã đi hai vòng lên huyện thành, với quãng đường như vậy, đáng lẽ xe phải hết điện từ lâu rồi mới đúng, nhưng trên màn hình vẫn hiển thị đầy pin.
Nhưng dù sao đi nữa, việc xe điện còn pin cũng là điều tốt với cô, ít nhất từ nay đi lại sẽ nhanh hơn đi bộ.
Khi đến thôn Song Bản Kiều, nhìn thấy cây đa lớn đặc trưng, Lý Thính Vân cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ thấy bọn trẻ nhà cô chơi dưới gốc cây, nhưng nhìn kỹ xung quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Đại Oa và Nhị Oa đâu.
Giờ là lúc vừa ăn trưa xong, bình thường vào thời điểm này, nhà cô cũng mới ăn cơm xong, thời gian tiêu cơm, Đại Oa và Nhị Oa thường hay chơi đùa ở đây, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng chúng.
Chẳng lẽ vì mẹ Dịch phải một mình trông ba đứa trẻ nên không chăm xuể?
Nghĩ đến dáng vẻ tay chân luống cuống của mẹ Dịch khi trông con, Lý Thính Vân không khỏi tăng tốc bước chân.
Vừa tới cửa nhà, nhìn vào trong, chẳng thấy bóng người nào.
Không có tiếng Đại Oa và Nhị Oa ríu rít, cũng không nghe tiếng Tam Oa ê a.
Không ai ở nhà?
Lý Thính Vân không tin, cô đi hết một vòng quanh các phòng trong nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Cả mấy đứa trẻ và mẹ Dịch đều không ở đây, vậy có phải họ đã về nhà cũ của họ Dịch rồi không?
Không kịp uống ngụm nước, lòng cô rạo rực muốn thấy con, cô đặt ba lô xuống, xoay người ra cửa đi về hướng nhà cũ của họ Dịch.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng nhỏ bé của Đại Oa và Nhị Oa ở trước cửa nhà cũ của họ Dịch.
Lý Thính Vân gọi lớn từ xa: "Đại Oa, Nhị Oa.”
Nghe tiếng gọi, Đại Oa và Nhị Oa ngẩng đầu lên, chạy ào vào lòng cô, miệng gọi không ngừng: "Mẹ, mẹ.”
Lý Thính Vân dùng tay lau mồ hôi trên trán hai đứa, hỏi: "Sao không ở nhà đợi mẹ về? Ngoài trời nóng như vậy mà không biết ở trong nhà tránh nắng à?”
Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa ôm lấy một bên chân cô, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô.
Lý Thính Vân nhìn vào trong, nắm tay hai đứa dắt vào nhà: "Tam Oa đâu? Nó với bà nội ở trong nhà à?”
Đại Oa bất ngờ kéo tay cô một cái, khẽ nói: "Mẹ, con nghe bà nội nói, cha sắp về rồi.”
Lý Thính Vân khựng lại.
Cha?
Cha nào?
Cha của Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa?
Chồng của Lý Thính Vân sắp về?
Tìm thêm một hồi, cô phát hiện ra vài cuốn sách cấp tiểu học, cũng cầm luôn.
Người đến trạm thu mua phế liệu thường tìm đồ gia dụng hoặc nồi niêu xoong chảo cũ, còn tìm sách thì đây là lần đầu ông cụ gặp.
Ông cụ đánh giá Lý Thính Vân một lượt, chắc đang nghĩ tại sao có người lại đi tìm mấy thứ không đáng tiền như vậy.
Ông cụ giơ tay ra hiệu, nói: "Năm hào.”
Rẻ vậy sao?
Lý Thính Vân hơi ngạc nhiên.
Nhưng nghĩ lại, đồ vật ở thời này không đắt đỏ như thời hiện đại, cô cũng thấy yên tâm.
Cô lấy năm hào trong ba lô ra đưa cho ông lão, bỏ sách vào ba lô, rồi tiếp tục lên đường về nhà.
Tới một chỗ không có người, cô lấy chiếc xe điện nhỏ từ không gian ra, thong thả lái về nhà.
Không biết không gian này có chức năng tự động sạc điện hay không, cô đã đi hai vòng lên huyện thành, với quãng đường như vậy, đáng lẽ xe phải hết điện từ lâu rồi mới đúng, nhưng trên màn hình vẫn hiển thị đầy pin.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng dù sao đi nữa, việc xe điện còn pin cũng là điều tốt với cô, ít nhất từ nay đi lại sẽ nhanh hơn đi bộ.
Khi đến thôn Song Bản Kiều, nhìn thấy cây đa lớn đặc trưng, Lý Thính Vân cứ nghĩ hôm nay cũng sẽ thấy bọn trẻ nhà cô chơi dưới gốc cây, nhưng nhìn kỹ xung quanh một vòng lại không thấy bóng dáng Đại Oa và Nhị Oa đâu.
Giờ là lúc vừa ăn trưa xong, bình thường vào thời điểm này, nhà cô cũng mới ăn cơm xong, thời gian tiêu cơm, Đại Oa và Nhị Oa thường hay chơi đùa ở đây, nhưng hôm nay lại không thấy bóng dáng chúng.
Chẳng lẽ vì mẹ Dịch phải một mình trông ba đứa trẻ nên không chăm xuể?
Nghĩ đến dáng vẻ tay chân luống cuống của mẹ Dịch khi trông con, Lý Thính Vân không khỏi tăng tốc bước chân.
Vừa tới cửa nhà, nhìn vào trong, chẳng thấy bóng người nào.
Không có tiếng Đại Oa và Nhị Oa ríu rít, cũng không nghe tiếng Tam Oa ê a.
Không ai ở nhà?
Lý Thính Vân không tin, cô đi hết một vòng quanh các phòng trong nhà, vẫn không thấy bóng dáng ai.
Cả mấy đứa trẻ và mẹ Dịch đều không ở đây, vậy có phải họ đã về nhà cũ của họ Dịch rồi không?
Không kịp uống ngụm nước, lòng cô rạo rực muốn thấy con, cô đặt ba lô xuống, xoay người ra cửa đi về hướng nhà cũ của họ Dịch.
Cuối cùng cũng thấy bóng dáng nhỏ bé của Đại Oa và Nhị Oa ở trước cửa nhà cũ của họ Dịch.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý Thính Vân gọi lớn từ xa: "Đại Oa, Nhị Oa.”
Nghe tiếng gọi, Đại Oa và Nhị Oa ngẩng đầu lên, chạy ào vào lòng cô, miệng gọi không ngừng: "Mẹ, mẹ.”
Lý Thính Vân dùng tay lau mồ hôi trên trán hai đứa, hỏi: "Sao không ở nhà đợi mẹ về? Ngoài trời nóng như vậy mà không biết ở trong nhà tránh nắng à?”
Đại Oa và Nhị Oa mỗi đứa ôm lấy một bên chân cô, chớp chớp đôi mắt to nhìn cô.
Lý Thính Vân nhìn vào trong, nắm tay hai đứa dắt vào nhà: "Tam Oa đâu? Nó với bà nội ở trong nhà à?”
Đại Oa bất ngờ kéo tay cô một cái, khẽ nói: "Mẹ, con nghe bà nội nói, cha sắp về rồi.”
Lý Thính Vân khựng lại.
Cha?
Cha nào?
Cha của Đại Oa, Nhị Oa, Tam Oa?
Chồng của Lý Thính Vân sắp về?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro