Thập Niên 70: Mang Theo Không Gian Xuyên Thành Góa Phụ Yếu Ớt
Giấc Mơ
2024-10-30 07:32:01
"Vợ ơi, em không cần anh và các con nữa sao?"
Lý Thính Vân choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim cô đập liên hồi, không thể ngừng lại.
Cô bất giác ngồi bật dậy, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ nơi ánh nắng rực rỡ chiếu vào.
Dù đã tỉnh, cô vẫn không thể nào quên được giọng nói u oán và ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trong giấc mơ.
Anh ôm trong lòng một đứa trẻ nhỏ, hai đứa khác đứng bên cạnh, đứa nào cũng níu chặt lấy ống quần của anh, đôi mắt tròn xoe, đầy mong đợi nhìn cô và gọi: "Mẹ ơi."
Đã bảy ngày rồi. Suốt bảy ngày liên tiếp, giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại. Mỗi lần đều giống nhau, không sai lệch chút nào: người đàn ông ôm ba đứa trẻ, với giọng đầy ai oán hỏi cô một câu hỏi duy nhất.
Lý Thính Vân lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh ấy khỏi tâm trí.
Cô dùng tay lau mồ hôi trên trán, rồi với tay lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, uống một ngụm lớn. Nhìn điện thoại, cô thấy đã tám giờ sáng.
Cô thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống phố, nơi tiếng người ồn ào, náo nhiệt, đường phố đông đúc, người qua lại chen chúc nhau.
Căn nhà ba tầng này nằm ngay mặt đường, là tài sản mà cha mẹ đã để lại cho cô khi họ qua đời. Trong số tất cả tài sản cha mẹ để lại, đây là thứ cô yêu thích nhất.
Không phải vì nó lớn hay có giá trị, mà chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy, cô có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt của phố xá bên ngoài. Cô luôn thích những nơi đông vui, náo nhiệt.
Nhìn đám đông dưới phố, nơi những người bán hàng rong đang rao bán đồ ăn sáng, bụng cô bắt đầu kêu réo.
Lý Thính Vân xoa bụng, lười biếng đi vào bếp.
Cô bỏ ngô vào lò vi sóng hâm lại, vừa cầm lên nhai vừa nghĩ đến điều gì đó. Cô khẽ niệm: “Vào!” Trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trong một không gian khác.
Không gian này là thứ mà cô vô tình có được khi dạo qua chợ đồ cổ cách đây không lâu.
Khi đó, cô hoàn toàn không có ý định mua ngọc, nhưng khi đi ngang qua một gian hàng, cô bỗng bị cuốn hút bởi một miếng ngọc bội tròn xinh.
Giá cả lại không quá đắt, nên cô quyết định mua.
Ban đầu, cô cũng chẳng biết miếng ngọc bội này có tác dụng gì, cho đến vài ngày trước, khi cô vô tình làm đứt tay lúc đang nấu ăn, máu dính lên miếng ngọc. Chỉ khi đó cô mới phát hiện ra đây là một không gian vô hạn.
Không gian này rộng lớn, không khí ẩm ướt, ánh nắng luôn ấm áp. Khắp nơi đều là tiếng chim hót, hoa thơm cỏ lạ, non nước hữu tình như chốn tiên cảnh.
Lý Thính Vân bước về phía căn biệt thự ba tầng giữa không gian, đi qua một hồ sen trước nhà.
Cô cúi xuống nhìn vào hồ, thấy những con cá và tôm mà cô thả vào mấy hôm trước nay đã lớn gấp ba lần. Cô bình thản bước vào biệt thự, lên tầng ba, rót một cốc nước suối tinh khiết, ngồi vào ghế xích đu ngoài ban công và bắt đầu thu hoạch lúa, ngô cùng các loại cây trồng khác mà cô đã gieo mấy hôm trước.
Trong không gian, thời gian trôi nhanh hơn thế giới thực.
Chỉ mới nửa tháng từ khi cô gieo hạt, nhưng giờ đã là lần thứ hai cô thu hoạch.
May mắn thay, mọi thứ trong không gian đều do cô làm chủ. Cô chỉ cần nghĩ đến là có thể thu hoạch hết, rồi cất tất cả vào kho vô hạn của mình mà không cần phải động tay vào. Lạ lùng hơn nữa, trong không gian này còn có sẵn một cỗ máy chế biến ngũ cốc.
Đó là thứ đã có sẵn từ khi cô phát hiện ra không gian, giống như một món quà tặng kèm.
Nông sản trong không gian đều là loại tốt nhất.
Lý Thính Vân choàng tỉnh dậy, mồ hôi ướt đẫm, tim cô đập liên hồi, không thể ngừng lại.
Cô bất giác ngồi bật dậy, cảm nhận rõ ràng trái tim mình đập thình thịch, ánh mắt dán chặt vào cửa sổ nơi ánh nắng rực rỡ chiếu vào.
Dù đã tỉnh, cô vẫn không thể nào quên được giọng nói u oán và ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông trong giấc mơ.
Anh ôm trong lòng một đứa trẻ nhỏ, hai đứa khác đứng bên cạnh, đứa nào cũng níu chặt lấy ống quần của anh, đôi mắt tròn xoe, đầy mong đợi nhìn cô và gọi: "Mẹ ơi."
Đã bảy ngày rồi. Suốt bảy ngày liên tiếp, giấc mơ này cứ lặp đi lặp lại. Mỗi lần đều giống nhau, không sai lệch chút nào: người đàn ông ôm ba đứa trẻ, với giọng đầy ai oán hỏi cô một câu hỏi duy nhất.
Lý Thính Vân lắc đầu, cố gắng xua đi hình ảnh ấy khỏi tâm trí.
Cô dùng tay lau mồ hôi trên trán, rồi với tay lấy ly nước đặt trên tủ đầu giường, uống một ngụm lớn. Nhìn điện thoại, cô thấy đã tám giờ sáng.
Cô thò đầu ra khỏi cửa sổ nhìn xuống phố, nơi tiếng người ồn ào, náo nhiệt, đường phố đông đúc, người qua lại chen chúc nhau.
Căn nhà ba tầng này nằm ngay mặt đường, là tài sản mà cha mẹ đã để lại cho cô khi họ qua đời. Trong số tất cả tài sản cha mẹ để lại, đây là thứ cô yêu thích nhất.
Không phải vì nó lớn hay có giá trị, mà chỉ đơn giản là mỗi sáng thức dậy, cô có thể nghe thấy tiếng náo nhiệt của phố xá bên ngoài. Cô luôn thích những nơi đông vui, náo nhiệt.
Nhìn đám đông dưới phố, nơi những người bán hàng rong đang rao bán đồ ăn sáng, bụng cô bắt đầu kêu réo.
Lý Thính Vân xoa bụng, lười biếng đi vào bếp.
Cô bỏ ngô vào lò vi sóng hâm lại, vừa cầm lên nhai vừa nghĩ đến điều gì đó. Cô khẽ niệm: “Vào!” Trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trong một không gian khác.
Không gian này là thứ mà cô vô tình có được khi dạo qua chợ đồ cổ cách đây không lâu.
Khi đó, cô hoàn toàn không có ý định mua ngọc, nhưng khi đi ngang qua một gian hàng, cô bỗng bị cuốn hút bởi một miếng ngọc bội tròn xinh.
Giá cả lại không quá đắt, nên cô quyết định mua.
Ban đầu, cô cũng chẳng biết miếng ngọc bội này có tác dụng gì, cho đến vài ngày trước, khi cô vô tình làm đứt tay lúc đang nấu ăn, máu dính lên miếng ngọc. Chỉ khi đó cô mới phát hiện ra đây là một không gian vô hạn.
Không gian này rộng lớn, không khí ẩm ướt, ánh nắng luôn ấm áp. Khắp nơi đều là tiếng chim hót, hoa thơm cỏ lạ, non nước hữu tình như chốn tiên cảnh.
Lý Thính Vân bước về phía căn biệt thự ba tầng giữa không gian, đi qua một hồ sen trước nhà.
Cô cúi xuống nhìn vào hồ, thấy những con cá và tôm mà cô thả vào mấy hôm trước nay đã lớn gấp ba lần. Cô bình thản bước vào biệt thự, lên tầng ba, rót một cốc nước suối tinh khiết, ngồi vào ghế xích đu ngoài ban công và bắt đầu thu hoạch lúa, ngô cùng các loại cây trồng khác mà cô đã gieo mấy hôm trước.
Trong không gian, thời gian trôi nhanh hơn thế giới thực.
Chỉ mới nửa tháng từ khi cô gieo hạt, nhưng giờ đã là lần thứ hai cô thu hoạch.
May mắn thay, mọi thứ trong không gian đều do cô làm chủ. Cô chỉ cần nghĩ đến là có thể thu hoạch hết, rồi cất tất cả vào kho vô hạn của mình mà không cần phải động tay vào. Lạ lùng hơn nữa, trong không gian này còn có sẵn một cỗ máy chế biến ngũ cốc.
Đó là thứ đã có sẵn từ khi cô phát hiện ra không gian, giống như một món quà tặng kèm.
Nông sản trong không gian đều là loại tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro