Không Gian Linh...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Cũng chính vì đời trước mình thấy được mặt chật vật không chịu nổi của cô ta, cho nên cô ta mới muốn đẩy mình vào bụi rậm ư?
Nghĩ tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Người như vậy, dựa vào cái gì cho cô ta sống lại lần nữa?
Còn quấy nhân sinh của người khác hỏng bét như vậy?
Đột nhiên Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ tới gì đó, cô vội kéo ống tay áo của mình.
Cúi đầu nhìn, đôi mắt không nhịn được nheo lại.
Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn không biết có thêm nốt ruồi màu đỏ từ khi nào.
Không biết có phải cảm nhận nhầm hay không, cô còn ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt không nói nên lời.
Hóa ra cảnh tượng nhìn thấy trong mơ không phải là ảo giác.
Đời trước khi cô cận kề tử vong, mơ hồ cảm thấy vòng ngọc trên cổ tay phát ra tia sáng nóng bỏng.
Trong mơ hồ, cô thấy tia sáng kia vây quanh mình một vòng xong, cuối cùng bay về phía cổ tay cô.
Cho nên là ngọc bội đưa cô trở về ư?
Tô Nhiễm Nhiễm tò mò vươn tay chạm vào nốt ruồi kia.
Nhưng vừa mới chạm vào, cô lập tức cảm thấy trước mắt mơ hồ, một giây sau hình ảnh trước mắt thay đổi.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được trợn to mắt.
Xảy ra chuyện gì thế?
Ngắm nhìn bốn phía, lọt vào mắt cô là phong cảnh tuyệt đẹp như trong bức tranh cuộn tròn.
Giữa có một ao nước trong chậm rãi chảy theo dòng, trên mặt nước tràn ngập sương khói nhàn nhạt.
Bên cạnh nước suối là cây ăn quả không biết tên, bên kia là cỏ dại… Không biết tên?
Nơi xa còn có ruộng lúa nước và lúa mạch ánh vàng rực rỡ, ruộng lúa vàng kéo dài tới tận chân núi.
Tô Nhiễm Nhiễm mơ hồ cảm nhận được, nơi đó không phải tận cùng.
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được trong núi rừng có đủ loại động vật, còn có đủ loại thực vật cô không biết tên.
So sánh ra, cỏ dại và cây ăn quả bên cạnh nước suối có vẻ bình thường không có gì lạ.
Nhưng không hiểu sao Tô Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy cỏ và cây ăn quả đều không đơn giản.
Cỏ dại cô tạm thời không nhìn ra được, nhưng cây ăn quả thì kết đầy trái cũng có chút chọc người.
Quả đỏ rực lấp lánh giống như ngọc thượng đẳng, ngăn cách mấy bước dường như có thể ngửi được hương vị khiến người ta say mê.
Nhớ tới không gian trong truyền thuyết Lý Tuyết Thu nhận được khi ở trong mơ, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm xao động.
Một giây sau, một quả đỏ rực xuất hiện trong tay cô.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Đây chính là không gian trong truyền thuyết ư?
Nhưng mà sao không giống với không gian của Lý Tuyết Thu như vậy?
Trong không gian của Lý Tuyết Thu không có đồ tươi sống này, trái lại giống như kho hàng ở siêu thị, bên trong có đủ thứ, cần gì cũng có.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta sống ở niên đại thiếu thốn vật tư, có thể nhanh chóng kiếm được đồng tiền lớn.
Tô Nhiễm Nhiễm đã trải qua trọng sinh, trái lại bình tĩnh hơn đối với chuyện mình cũng có không gian.
Nhất là cô có thể cảm nhận được rõ, mình có thể khống chế vùng trời này.
Không do dự, cô cầm trái cây trong tay cắn một miếng.
Nhẹ nhàng cắn, trái cây mọng nước nổ bung trong khoang miệng, cảm giác mát rượi lan thẳng tới đỉnh đầu, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người trở nên sảng khoái tinh thần.
Không biết có phải cảm nhận của cô sai hay không, dạ dày vốn không thoải mái lúc này giảm bớt đi nhiều.
Khi đang chuẩn bị hái thêm một quả, bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Nghe thấy động tĩnh tâm niệm của Tô Nhiễm Nhiễm xao động, một giây sau hình ảnh trước mắt biến thành căn phòng kia.
“Két…” một tiếng, là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Nhìn theo âm thanh, bóng dáng cao lớn kia lại xuất hiện ở cửa.
Mà trong tay anh, còn bưng một cái bát.
Nhìn thấy anh, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới hình ảnh trong mơ.
Mình đã là trung niên, được anh uy nghiêm khí phách cẩn thận che chở vào bệnh viện.
Trừng mắt nhìn, Tô Nhiễm Nhiễm lại không nhịn được đỏ mắt.
Hóa ra kiếp trước nữa bọn họ từng ở bên nhau, nếu không phải Lý Tuyết Thu giở trò quỷ, sao cô có thể vì tên du thủ du thực mà sợ hãi anh?
Nghĩ tới đây, Tô Nhiễm Nhiễm chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.
Người như vậy, dựa vào cái gì cho cô ta sống lại lần nữa?
Còn quấy nhân sinh của người khác hỏng bét như vậy?
Đột nhiên Tô Nhiễm Nhiễm nghĩ tới gì đó, cô vội kéo ống tay áo của mình.
Cúi đầu nhìn, đôi mắt không nhịn được nheo lại.
Chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn không biết có thêm nốt ruồi màu đỏ từ khi nào.
Không biết có phải cảm nhận nhầm hay không, cô còn ngửi thấy được mùi thơm nhàn nhạt không nói nên lời.
Hóa ra cảnh tượng nhìn thấy trong mơ không phải là ảo giác.
Đời trước khi cô cận kề tử vong, mơ hồ cảm thấy vòng ngọc trên cổ tay phát ra tia sáng nóng bỏng.
Trong mơ hồ, cô thấy tia sáng kia vây quanh mình một vòng xong, cuối cùng bay về phía cổ tay cô.
Cho nên là ngọc bội đưa cô trở về ư?
Tô Nhiễm Nhiễm tò mò vươn tay chạm vào nốt ruồi kia.
Nhưng vừa mới chạm vào, cô lập tức cảm thấy trước mắt mơ hồ, một giây sau hình ảnh trước mắt thay đổi.
Đột nhiên xảy ra biến cố, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được trợn to mắt.
Xảy ra chuyện gì thế?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngắm nhìn bốn phía, lọt vào mắt cô là phong cảnh tuyệt đẹp như trong bức tranh cuộn tròn.
Giữa có một ao nước trong chậm rãi chảy theo dòng, trên mặt nước tràn ngập sương khói nhàn nhạt.
Bên cạnh nước suối là cây ăn quả không biết tên, bên kia là cỏ dại… Không biết tên?
Nơi xa còn có ruộng lúa nước và lúa mạch ánh vàng rực rỡ, ruộng lúa vàng kéo dài tới tận chân núi.
Tô Nhiễm Nhiễm mơ hồ cảm nhận được, nơi đó không phải tận cùng.
Tuy không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm nhận được trong núi rừng có đủ loại động vật, còn có đủ loại thực vật cô không biết tên.
So sánh ra, cỏ dại và cây ăn quả bên cạnh nước suối có vẻ bình thường không có gì lạ.
Nhưng không hiểu sao Tô Nhiễm Nhiễm lại cảm thấy cỏ và cây ăn quả đều không đơn giản.
Cỏ dại cô tạm thời không nhìn ra được, nhưng cây ăn quả thì kết đầy trái cũng có chút chọc người.
Quả đỏ rực lấp lánh giống như ngọc thượng đẳng, ngăn cách mấy bước dường như có thể ngửi được hương vị khiến người ta say mê.
Nhớ tới không gian trong truyền thuyết Lý Tuyết Thu nhận được khi ở trong mơ, trong lòng Tô Nhiễm Nhiễm xao động.
Một giây sau, một quả đỏ rực xuất hiện trong tay cô.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
Đây chính là không gian trong truyền thuyết ư?
Nhưng mà sao không giống với không gian của Lý Tuyết Thu như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trong không gian của Lý Tuyết Thu không có đồ tươi sống này, trái lại giống như kho hàng ở siêu thị, bên trong có đủ thứ, cần gì cũng có.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô ta sống ở niên đại thiếu thốn vật tư, có thể nhanh chóng kiếm được đồng tiền lớn.
Tô Nhiễm Nhiễm đã trải qua trọng sinh, trái lại bình tĩnh hơn đối với chuyện mình cũng có không gian.
Nhất là cô có thể cảm nhận được rõ, mình có thể khống chế vùng trời này.
Không do dự, cô cầm trái cây trong tay cắn một miếng.
Nhẹ nhàng cắn, trái cây mọng nước nổ bung trong khoang miệng, cảm giác mát rượi lan thẳng tới đỉnh đầu, Tô Nhiễm Nhiễm cảm thấy cả người trở nên sảng khoái tinh thần.
Không biết có phải cảm nhận của cô sai hay không, dạ dày vốn không thoải mái lúc này giảm bớt đi nhiều.
Khi đang chuẩn bị hái thêm một quả, bên ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân.
Nghe thấy động tĩnh tâm niệm của Tô Nhiễm Nhiễm xao động, một giây sau hình ảnh trước mắt biến thành căn phòng kia.
“Két…” một tiếng, là âm thanh cửa bị đẩy ra.
Nhìn theo âm thanh, bóng dáng cao lớn kia lại xuất hiện ở cửa.
Mà trong tay anh, còn bưng một cái bát.
Nhìn thấy anh, Tô Nhiễm Nhiễm lại nghĩ tới hình ảnh trong mơ.
Mình đã là trung niên, được anh uy nghiêm khí phách cẩn thận che chở vào bệnh viện.
Trừng mắt nhìn, Tô Nhiễm Nhiễm lại không nhịn được đỏ mắt.
Hóa ra kiếp trước nữa bọn họ từng ở bên nhau, nếu không phải Lý Tuyết Thu giở trò quỷ, sao cô có thể vì tên du thủ du thực mà sợ hãi anh?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro