Loại Thời Tiết...
Hữu Mạn
2024-08-07 13:02:26
Tuy cô không biết sao đời đầu tiên lại gả cho anh, nhưng chắc chắn không phải đời đó mang tiếng xấu, bị người ta tránh còn không kịp.
Cô như vậy, sao có thể có người nói với cô vợ chồng bình thường là như thế nào?
“Dạ dày lại đau sao?”
Người ngoài cửa đi ba bước thành hai bước tiến tới bên cạnh giường, bát trong tay cũng không kịp đặt xuống.
Nhìn đau lòng trên mặt anh, Tô Nhiễm Nhiễm nhịn xuống chua xót trong mắt, cười lắc đầu với anh.
“Đã không sao rồi.”
Ngày hôm qua cô đói hôn mê bất tỉnh, trong mông lung cô cảm nhận được người đàn ông bón nước đường gluco cho cô, còn bón ít nước canh.
Khi chạng vạng cô tỉnh lại, ăn cơm, lại mơ màng ngủ mất.
Mãi đến vừa rồi ăn trái cây, cơ thể mới tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy thế Thẩm Hạ bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ gầy yếu.
Mãi đến khi xác nhận khí sắc của cô tốt hơn hôm qua nhiều, mới gật đầu.
“Ăn ít cháo trước đã.”
Sau khi nói xong anh vươn tay đỡ cô ngồi dậy, muốn đút cho cô ăn.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
“Em muốn đi tắm trước.”
Ngày hôm qua cơ thể yếu ớt, cô tắm cũng chưa tắm.
Tuy không thối nhưng thời tiết nóng nực, dinh dính ngây ngấy, bản thân Tô Nhiễm Nhiễm còn ghét bỏ mình.
Cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn chỗ vạt áo, trong lòng Thẩm Hạ có cảm giác vi diệu.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô lẩm bẩm lúc mình mớm nước cho cô hôm qua.
Đôi mắt không nhịn được dịu dàng hơn.
Anh im lặng một lát, mới mở miệng nói: “Anh đi nấu nước cho em.”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm không từ chối, gật đầu đáp.
Cô vốn xinh xắn, mấy ngày nay không ăn cơm cả người gầy đến yếu đuối, đôi mắt có vẻ càng to hơn.
Ngoan ngoãn đáng yêu gật đầu như vậy, giống y như con mèo nhỏ đáng thương đáng yêu không nói nên lời.
Không dám nhìn nhiều Thẩm Hạ rời mắt, xoay người đi ra cửa.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhiễm Nhiễm lại nhanh chóng mở không gian của mình.
Không giống với không gian của Lý Tuyết Thu, không gian này của cô không chỉ cơ thể có thể đi vào, còn có thể dùng ý niệm khống chế mọi thứ bên trong.
Nghĩ tới mình có được thủ đoạn thần tiên như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vừa vui vừa sợ.
Nhưng một lát sau, cô lại bình tĩnh trở lại.
Thứ quá nghịch thiên như vậy, mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Không phải tất cả mọi người đều mắt mù tim mù như người Lý gia, con gái (em gái) nhà mình nói cái gì thì là cái đó.
Ngay cả khoai tây chiên và sữa tắm không thuộc thời không này còn lấy ra, bọn họ cũng không chút nghi ngờ.
Không chỉ bọn họ, ngay cả những người khác trong đội cũng là như vậy.
Rõ ràng tất cả mọi người trong đại đội sống cùng nhau, quanh năm suốt tháng không ăn được mấy miếng thịt, nhưng mà Lý Tuyết Thu người ta vẫn luôn ăn miệng đầy mỡ, những người khác lại coi như không thấy.
Điều kỳ lạ nhất chính là, cô ta không chỉ ăn như bình thường, còn thường xuyên mời một số người không thân thiết ăn thịt!
Hồi tưởng lại những chuyện kỳ lạ trong đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm nhíu mày.
Người trong đại đội Thủy Kiều, đều bị Lý Tuyết Thu hạ cổ ư?
Nếu không vì sao tất cả mọi người giống như mê muội, làm như không thấy sơ hở rõ ràng như thế?
Nghĩ mãi không rõ, Tô Nhiễm Nhiễm đành phải để chuyện này sang một bên trước.
Chuẩn bị điều dưỡng cơ thể trước, lại tìm hiểu điểm kỳ lạ trên người Lý Tuyết Thu.
Chẳng qua đồ trong không gian, cô không định sử dụng như Lý Tuyết Thu.
Cô sợ mình không có vận may tốt như vậy.
Nghĩ tới đây cô không nghịch không gian nữa, mà đứng dậy tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Lúc này đã là cuối tháng sáu sắp sang tháng bảy.
Đại đội Thủy Kiều thuộc phương nam, lúc này là lúc thời tiết nóng nhất.
Không chỉ nóng, còn rất ngột ngạt.
Loại thời tiết này không lâu sau, có lẽ sẽ có mưa to.
Nghĩ tới sắp đến nạn lũ lụt, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được cau mày.
Cô như vậy, sao có thể có người nói với cô vợ chồng bình thường là như thế nào?
“Dạ dày lại đau sao?”
Người ngoài cửa đi ba bước thành hai bước tiến tới bên cạnh giường, bát trong tay cũng không kịp đặt xuống.
Nhìn đau lòng trên mặt anh, Tô Nhiễm Nhiễm nhịn xuống chua xót trong mắt, cười lắc đầu với anh.
“Đã không sao rồi.”
Ngày hôm qua cô đói hôn mê bất tỉnh, trong mông lung cô cảm nhận được người đàn ông bón nước đường gluco cho cô, còn bón ít nước canh.
Khi chạng vạng cô tỉnh lại, ăn cơm, lại mơ màng ngủ mất.
Mãi đến vừa rồi ăn trái cây, cơ thể mới tốt hơn rất nhiều.
Nghe thấy thế Thẩm Hạ bình tĩnh nhìn gương mặt nhỏ gầy yếu.
Mãi đến khi xác nhận khí sắc của cô tốt hơn hôm qua nhiều, mới gật đầu.
“Ăn ít cháo trước đã.”
Sau khi nói xong anh vươn tay đỡ cô ngồi dậy, muốn đút cho cô ăn.
Tô Nhiễm Nhiễm: …
“Em muốn đi tắm trước.”
Ngày hôm qua cơ thể yếu ớt, cô tắm cũng chưa tắm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tuy không thối nhưng thời tiết nóng nực, dinh dính ngây ngấy, bản thân Tô Nhiễm Nhiễm còn ghét bỏ mình.
Cúi đầu nhìn bàn tay mềm mại trắng nõn chỗ vạt áo, trong lòng Thẩm Hạ có cảm giác vi diệu.
Trong đầu hiện lên hình ảnh cô lẩm bẩm lúc mình mớm nước cho cô hôm qua.
Đôi mắt không nhịn được dịu dàng hơn.
Anh im lặng một lát, mới mở miệng nói: “Anh đi nấu nước cho em.”
Nghe thấy thế Tô Nhiễm Nhiễm không từ chối, gật đầu đáp.
Cô vốn xinh xắn, mấy ngày nay không ăn cơm cả người gầy đến yếu đuối, đôi mắt có vẻ càng to hơn.
Ngoan ngoãn đáng yêu gật đầu như vậy, giống y như con mèo nhỏ đáng thương đáng yêu không nói nên lời.
Không dám nhìn nhiều Thẩm Hạ rời mắt, xoay người đi ra cửa.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Tô Nhiễm Nhiễm lại nhanh chóng mở không gian của mình.
Không giống với không gian của Lý Tuyết Thu, không gian này của cô không chỉ cơ thể có thể đi vào, còn có thể dùng ý niệm khống chế mọi thứ bên trong.
Nghĩ tới mình có được thủ đoạn thần tiên như vậy, Tô Nhiễm Nhiễm vừa vui vừa sợ.
Nhưng một lát sau, cô lại bình tĩnh trở lại.
Thứ quá nghịch thiên như vậy, mình vẫn nên cẩn thận thì hơn.
Không phải tất cả mọi người đều mắt mù tim mù như người Lý gia, con gái (em gái) nhà mình nói cái gì thì là cái đó.
Ngay cả khoai tây chiên và sữa tắm không thuộc thời không này còn lấy ra, bọn họ cũng không chút nghi ngờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Không chỉ bọn họ, ngay cả những người khác trong đội cũng là như vậy.
Rõ ràng tất cả mọi người trong đại đội sống cùng nhau, quanh năm suốt tháng không ăn được mấy miếng thịt, nhưng mà Lý Tuyết Thu người ta vẫn luôn ăn miệng đầy mỡ, những người khác lại coi như không thấy.
Điều kỳ lạ nhất chính là, cô ta không chỉ ăn như bình thường, còn thường xuyên mời một số người không thân thiết ăn thịt!
Hồi tưởng lại những chuyện kỳ lạ trong đời trước, Tô Nhiễm Nhiễm nhíu mày.
Người trong đại đội Thủy Kiều, đều bị Lý Tuyết Thu hạ cổ ư?
Nếu không vì sao tất cả mọi người giống như mê muội, làm như không thấy sơ hở rõ ràng như thế?
Nghĩ mãi không rõ, Tô Nhiễm Nhiễm đành phải để chuyện này sang một bên trước.
Chuẩn bị điều dưỡng cơ thể trước, lại tìm hiểu điểm kỳ lạ trên người Lý Tuyết Thu.
Chẳng qua đồ trong không gian, cô không định sử dụng như Lý Tuyết Thu.
Cô sợ mình không có vận may tốt như vậy.
Nghĩ tới đây cô không nghịch không gian nữa, mà đứng dậy tìm quần áo chuẩn bị tắm rửa.
Lúc này đã là cuối tháng sáu sắp sang tháng bảy.
Đại đội Thủy Kiều thuộc phương nam, lúc này là lúc thời tiết nóng nhất.
Không chỉ nóng, còn rất ngột ngạt.
Loại thời tiết này không lâu sau, có lẽ sẽ có mưa to.
Nghĩ tới sắp đến nạn lũ lụt, Tô Nhiễm Nhiễm không nhịn được cau mày.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro