Thập Niên 70: Mang Theo Vật Tư Gả Tháo Hán, Thanh Niên Trí Thức Nàng Có Không Gian
Chương 28
2024-11-20 19:26:18
Cô ấy cũng khá thấp, khiến tỷ lệ cơ thể không được đẹp, gương mặt bình thường, đôi mắt nhỏ không mấy nổi bật.
Tuy nhiên, Triệu Niệm Sơ rất thích tính cách của Thường Thanh – vui vẻ, thẳng thắn và chẳng bao giờ làm ra vẻ cả.
Thường Thanh đến sau Trương Tú Hoa hai năm, cũng đã ở làng Hạ Liễu khá lâu và nay đã 27 tuổi, nên trong nhóm thanh niên trí thức, cô ấy được xem là người lớn tuổi nhất.
Hoàn cảnh của Thường Thanh khác với Trương Tú Hoa.
Trương Tú Hoa không muốn gả cho ai trong làng, cô ấy có suy nghĩ riêng và kiên quyết giữ lập trường của mình, không như những cô gái khác, đến một độ tuổi nhất định, không có cơ hội về thành phố nữa thì đành chọn gả vào một gia đình khá giả trong làng để có chỗ dựa.
Còn Thường Thanh thì chỉ vì ngoại hình không mấy xinh xắn, vóc dáng cũng không đẹp nên không được các chàng trai có điều kiện để ý.
Những người cô thấy hợp thì lại không vừa mắt cô, còn các thanh niên ở điểm trí thức thì cũng chẳng ai để tâm đến cô, thế nên chuyện hôn nhân của cô cứ mãi dở dang.
Triệu Niệm Sơ cảm thấy những người kia thật là thiển cận.
Thường Thanh vừa tốt bụng lại nấu ăn ngon, chẳng tính toán thiệt hơn, làm việc cũng chăm chỉ.
Đẹp đâu phải lúc nào cũng no được bụng.
Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ chọn Thường Thanh làm vợ.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, bỗng có đôi đũa gắp vài miếng thịt bỏ vào bát của cô.
Cô bừng tỉnh, nhìn người vừa gắp thịt cho mình: “Anh làm gì vậy?”
Giang Diên ra hiệu cho cô nhìn lên bàn.
Cô ngẩng lên, chỉ thấy hai tô thịt kho tàu đã sạch trơn, ai nấy đều đang no nê, miệng còn bóng loáng mỡ thịt, vẻ mặt mãn nguyện.
Cô kinh ngạc, mới đó thôi mà mọi người đã ăn xong rồi, trong khi cô mới chỉ kịp ăn một miếng.
Giang Diên cúi đầu ghé sát vào tai cô nói: “Ăn cơm mà ngẩn ngơ thì mất phần đấy.
Ăn chung với mọi người thì phải nhanh tay lên, chứ không thì chẳng còn gì đâu.”
Triệu Niệm Sơ nhìn mấy miếng thịt trong bát mình, rồi lại nhìn Giang Diên, trong lòng thật sự cảm kích: “Cảm ơn anh nhé!”
Cô nhanh chóng giải quyết mấy miếng thịt đó.
Thường Thanh đứng dậy nói: “Trong nồi vẫn còn một ít, để tôi đi lấy thêm.”
Nhớ đến chú thú nhỏ trong không gian, Triệu Niệm Sơ nhanh nhảu: “Để em đi cho!”
Cô chạy nhanh vào bếp, mở nắp nồi, lấy một bát thịt nhỏ bỏ vào không gian cho thú nhỏ rồi mới bưng phần còn lại ra bàn.
Vừa đặt bát xuống, mấy đôi đũa đã nhanh như chớp gắp sạch hết thịt.
Triệu Niệm Sơ không thể tranh nổi với mọi người, nên chỉ ăn được phần thịt Giang Diên gắp cho lúc đầu, sau đó lót dạ thêm hai miếng bánh ngô là xong bữa.
Sau bữa cơm, Triệu Niệm Sơ ngồi trên giường mình, nhìn mọi người ra vào bận rộn rửa mặt.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua cảnh sống chen chúc nhiều người như vậy.
Khi học đại học, ký túc xá của cô chỉ có bốn người, và vì sợ cô không quen, ông nội còn mua hẳn một căn hộ gần trường cho cô ở riêng.
Cô từng cảm thấy ký túc xá quá ồn, hầu hết thời gian đều ở căn hộ riêng, rất ít khi ở lại ký túc.
Thế mà chẳng ngờ, chỉ vài ngày ở đây, cô đã dần quen với việc sống chung với nhiều người như thế này.
Tuy nhiên, Triệu Niệm Sơ rất thích tính cách của Thường Thanh – vui vẻ, thẳng thắn và chẳng bao giờ làm ra vẻ cả.
Thường Thanh đến sau Trương Tú Hoa hai năm, cũng đã ở làng Hạ Liễu khá lâu và nay đã 27 tuổi, nên trong nhóm thanh niên trí thức, cô ấy được xem là người lớn tuổi nhất.
Hoàn cảnh của Thường Thanh khác với Trương Tú Hoa.
Trương Tú Hoa không muốn gả cho ai trong làng, cô ấy có suy nghĩ riêng và kiên quyết giữ lập trường của mình, không như những cô gái khác, đến một độ tuổi nhất định, không có cơ hội về thành phố nữa thì đành chọn gả vào một gia đình khá giả trong làng để có chỗ dựa.
Còn Thường Thanh thì chỉ vì ngoại hình không mấy xinh xắn, vóc dáng cũng không đẹp nên không được các chàng trai có điều kiện để ý.
Những người cô thấy hợp thì lại không vừa mắt cô, còn các thanh niên ở điểm trí thức thì cũng chẳng ai để tâm đến cô, thế nên chuyện hôn nhân của cô cứ mãi dở dang.
Triệu Niệm Sơ cảm thấy những người kia thật là thiển cận.
Thường Thanh vừa tốt bụng lại nấu ăn ngon, chẳng tính toán thiệt hơn, làm việc cũng chăm chỉ.
Đẹp đâu phải lúc nào cũng no được bụng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu cô là đàn ông, chắc chắn cô sẽ chọn Thường Thanh làm vợ.
Trong lúc đang mải suy nghĩ, bỗng có đôi đũa gắp vài miếng thịt bỏ vào bát của cô.
Cô bừng tỉnh, nhìn người vừa gắp thịt cho mình: “Anh làm gì vậy?”
Giang Diên ra hiệu cho cô nhìn lên bàn.
Cô ngẩng lên, chỉ thấy hai tô thịt kho tàu đã sạch trơn, ai nấy đều đang no nê, miệng còn bóng loáng mỡ thịt, vẻ mặt mãn nguyện.
Cô kinh ngạc, mới đó thôi mà mọi người đã ăn xong rồi, trong khi cô mới chỉ kịp ăn một miếng.
Giang Diên cúi đầu ghé sát vào tai cô nói: “Ăn cơm mà ngẩn ngơ thì mất phần đấy.
Ăn chung với mọi người thì phải nhanh tay lên, chứ không thì chẳng còn gì đâu.”
Triệu Niệm Sơ nhìn mấy miếng thịt trong bát mình, rồi lại nhìn Giang Diên, trong lòng thật sự cảm kích: “Cảm ơn anh nhé!”
Cô nhanh chóng giải quyết mấy miếng thịt đó.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thường Thanh đứng dậy nói: “Trong nồi vẫn còn một ít, để tôi đi lấy thêm.”
Nhớ đến chú thú nhỏ trong không gian, Triệu Niệm Sơ nhanh nhảu: “Để em đi cho!”
Cô chạy nhanh vào bếp, mở nắp nồi, lấy một bát thịt nhỏ bỏ vào không gian cho thú nhỏ rồi mới bưng phần còn lại ra bàn.
Vừa đặt bát xuống, mấy đôi đũa đã nhanh như chớp gắp sạch hết thịt.
Triệu Niệm Sơ không thể tranh nổi với mọi người, nên chỉ ăn được phần thịt Giang Diên gắp cho lúc đầu, sau đó lót dạ thêm hai miếng bánh ngô là xong bữa.
Sau bữa cơm, Triệu Niệm Sơ ngồi trên giường mình, nhìn mọi người ra vào bận rộn rửa mặt.
Từ nhỏ đến lớn, cô chưa từng trải qua cảnh sống chen chúc nhiều người như vậy.
Khi học đại học, ký túc xá của cô chỉ có bốn người, và vì sợ cô không quen, ông nội còn mua hẳn một căn hộ gần trường cho cô ở riêng.
Cô từng cảm thấy ký túc xá quá ồn, hầu hết thời gian đều ở căn hộ riêng, rất ít khi ở lại ký túc.
Thế mà chẳng ngờ, chỉ vài ngày ở đây, cô đã dần quen với việc sống chung với nhiều người như thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro